Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 365 - Chương 365. Hai Đệ Tử Thiên Tài

Chương 365. Hai Đệ Tử Thiên Tài Chương 365. Hai Đệ Tử Thiên Tài

Giống như trong hàng trăm triệu người tu luyện khó có thể xuất hiện một vị Vương cảnh, Hoàng cảnh, nhưng một người có đại khí vận thì cũng còn hơn thế rất nhiều.

Vương Đằng không quan tâm đến việc làm hoàng đế, hắn cảm thấy làm hoàng đế phải lo lắng rất nhiều việc, hiện tại Vương thất của Vương triều Đại Càn là Sở gia, là gia tộc của đồ đệ hắn, cho nên hắn không cần phải làm điều đó.

Nhưng mà đến lúc đó, nếu thế lực của Vương Đằng muốn thu nhận một số đệ tử thiên phú thì nhất định sẽ cần sự hợp tác của các gia tộc lớn như Sở gia, Hồng gia. Về phần những gia tộc như Sở gia và Hồng gia có hợp tác hay không thì Vương Đằng cảm thấy hắn là một người rất thích giảng đạo lý, đương nhiên khi giảng đạo lý mà không ai nghe lời thì hắn cũng không để ý mà động quả đấm, đây là một chuyện rất hợp lý.

Nhưng giờ, trong lòng của hai người này lại rất lo lắng.

- Chủ nhân, trong Võ Đấu Trường ở Vương Thành Đại Càn có hai đệ tử thiên tài tán tu, ngài có muốn đi xem bọn họ một chút hay không?

Giang Quân cung kính nói.

Hai đệ tử thiên tài này là do Quản Bào mang về từ Võ Đấu Trường của các vương triều khác, thiên phú đương nhiên không cần phải nói, đáng tiếc người mang bọn họ đến Vương triều Đại Càn là Quản Bào đã chết rồi, bọn họ đương nhiên phải lưu lại trong Võ Đấu Trường của Vương Thành Đại Càn.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, lần này Giang Quân trở về cũng sẽ mang theo hai người bọn họ trở về Võ Đấu Trường của Đế Quốc Đại Tần.

Nhưng bây giờ chủ nhân cần đệ tử thiên phú, Giang Quân mới nói.

Nghe câu trả lời của Giang Quân, Vương Đằng sửng sốt.

Sau khi hắn đột phá Đế cảnh, phạm vi tìm kiếm đệ tử của hệ thống cũng tăng lên rất nhiều, mặc dù không thể cùng tìm kiếm toàn bộ Vương Thành, nhưng vẫn có thể tìm kiếm hơn một nửa Vương Thành.

Mặc dù vị trí hiện tại của Võ Đấu Trường này hơi xa với thực tại của hắn, nhưng hẳn là nằm trong phạm vi tìm kiếm của hệ thống, nhưng tại sao hệ thống lại không phát ra âm thanh nhắc nhở?

Mặc dù không phải hệ thống sẽ nhắc nhở hắn khi thiên phú đạt được (giống như Kiếm Vô Ý trước đây, thiên phú không yếu, nhưng hắn đã bái sư), nhưng hai đệ tử tán tu này vẫn còn chưa bái sư.

Tinh thần lực khổng lồ của Vương Đằng tản ra, rất nhanh, đại bộ phận Vương Thành đều nằm trong phạm vi tinh thần lực của hắn, đồng thời hắn cũng phát hiện ra hai đệ tử thiên tài tán tu mà Giang Quân đã nói.

Với lực lượng tinh thần hiện tại của hắn, vẫn rất dễ dàng kiểm tra tư chất của từng người (đây cũng là lý do mà các cường giả kia lại càng dễ dàng phát hiện ra thiên phú của đồ đệ xuất chúng, nếu như cả đám tận mắt nhìn thấy, sờ vào xương tủy thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể tìm kiếm được đồ đệ thích hợp ở bên ngoài).

Vương Đằng phát hiện ra rằng thiên phú của hai người đó thậm chí còn tốt hơn Phương Húc, ít nhất là ở cấp độ SS.

- Hệ thống, hai người kia không đáp ứng yêu cầu thu nhận đồ đệ của ta hay sao?

Vương Đằng âm thầm hỏi.

Vương Đằng vẫn rất quan tâm đến việc thu nhận thêm nhiều đồ đệ hơn, dù sao nó có liên quan đến tốc độ tu luyện của ta và các phần thưởng khác nhau.

- Ký chủ, vì hệ thống đã tăng cấp một lần, cho nên tiêu chuẩn tiếp nhận đồ đệ của kí chủ cũng tăng lên.

- Tăng bao nhiêu?

- Ít nhất cấp SSSS mới đạt tiêu chuẩn.

- ...

Vương Đằng nhất thời không nói nên lời, hắn không ngờ rằng sau khi hệ thống thăng cấp lại gian xảo như vậy, thu nhận đồ đệ đã không dễ dàng, mà bây giờ thăng cấp lên cấp SSSS mới có thể nhận làm đồ đệ?

Sớm biết trước như thế hắn sẽ thu nhận đồ đệ chăm chỉ hơn, nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi.

May mắn thay, sau khi hệ thống được nâng cấp có thêm chức năng điểm danh và rút thưởng, nếu không hắn thật sự sẽ...

- Chủ nhân, ngài cảm thấy thế nào?

Giang Quân thận trọng hỏi.

Hắn cũng cảm nhận được tinh thần lực cường đại phát ra từ chủ nhân của hắn lúc nãy.

- Nếu hai người này ở lại thì sẽ không có vấn đề gì chứ?

Vương Đằng hỏi.

Vương Đằng vẫn có chút hứng thú với hai thiên tài này, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là những thiên tài được phát hiện trong chiến trường, nên hỏi rõ ràng một số chuyện thì tốt hơn.

- Không, chủ nhân, bọn họ ở lại đây cũng không sao, ta vừa vặn là trưởng lão phụ trách khu vực này, mất đi một hai đệ tử thiên phú cũng không ảnh hưởng gì.

Giang Quân nói.

- Được rồi, ngươi cứ mang hai người bọn họ đến đây cho ta.

- Vâng, thưa chủ nhân.

...

- Sư phụ.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu, nhìn ba đồ đệ trước mặt mình nói:

- Mọi chuyện đã xử lý xong, trong khoảng thời gian sắp tới, các ngươi nên bế quan tu luyện một thời gian, tu vi hiện tại của các ngươi còn quá thấp.

- Vâng, thưa sư phụ.

Đám người Phương Húc gật đầu nói.

Bọn họ vẫn tán thành với những lời sư phụ nói, mặc dù tu vi của bọn họ tuyệt đối là tốt nhất trong số những người cùng trang lứa ở Vương triều Đại Càn, nhưng so với những thế hệ trước, thực lực của bọn họ vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Hơn nữa, bên ngoài Vương triều Đại Càn còn có những tồn tại càng cường đại hơn, cũng như là những khí vận chi tử khó lường kia.

Bọn họ cần phải có tầm nhìn xa và hiểu biết rộng hơn, không chỉ vượt xa những thiên tài cùng thế hệ mà còn ngang hàng với những thế hệ đi trước.

- Sư phụ, trước đó ta muốn trở về thăm cha mẹ một chút.

Sở Chiếu tiến lên trước nói.

- Ừm.

Vương Đằng gật gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một con rắn nhỏ màu trắng, thân thể không yên mà vặn vẹo.

- Con rắn nhỏ này đã thành công thức tỉnh huyết mạch Chân Long trong cơ thể nó, thực lực xem như miễn cưỡng là được rồi, nếu ngươi thích, ta giao nó lại cho ngươi.

Vương Đằng nói.

- Cảm ơn sư phụ!

Nghe sư phụ nói như vậy, Sở Chiếu vui mừng nhìn Tam Nguyên Thuỷ Lân trong tay sư phụ.

Mặc dù thân hình của Tam Nguyên Thuỷ Lâm Thú không lớn, chỉ giống như một con rắn nhỏ, nhìn cũng không có vẻ gì là uy vũ bá khí, nhưng Sở Chiếu vẫn rất thích.

Bình Luận (0)
Comment