Đặc biệt là sau khi nghe Sư phụ nói rằng Linh thú Tam Nguyên Thuỷ Lân này đã thức tỉnh Huyết Mạch Chân Long, hắn lại càng mừng rỡ không thôi.
Ngay cả khi có là Tam Nguyên Thuỷ Lân Thú thì nó cũng không có nhiều huyết mạch của Chân Long.
Ngay cả Phương Húc và Ngô Hoành ở bên cạnh cũng nhìn con rắn nhỏ trong tay sư phụ với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng chỉ là có chút hâm mộ mà thôi, bộ dáng của Tam Nguyên Thuỷ Lân Thú vẫn không đáp ứng được yêu cầu hiện tại của bọn hắn.
Sau này, khi thực lực của bọn hắn trở nên cường đại hơn, bọn họ có thể đến Yêu thú sơn mạch để bắt một vài con yêu thú mà bọn hắn vừa ý.
Dưới ánh mắt uy hiếp của Vương Đằng, Tam Nguyên Thuỷ Lân Thú không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ký khế ước bất bình đẳng với Sở Chiếu.
Vốn dĩ Tam Nguyên Thuỷ Lân thú muốn dựa vào lý lẽ để tranh luận một phen, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Đằng, mọi suy nghĩ của nó đều tan biến, chỉ còn cách chấp nhận sự thật.
- Được, các ngươi trở về trước đi, xử lý chuyện cho tốt, sau đó trở lại bắt đầu bế quan.
- Vâng, sư phụ.
Sau khi ra khỏi phủ đệ, hai người Phương Húc và Ngô Hoành cùng với Sở Chiếu tách ra.
Hai người bọn họ nói vào khoảng thời gian này phải đi giúp đỡ tiểu tỷ tỷ đáng thương, dù sao thì sau này bọn họ cũng phải bế quan tu luyện, không biết bao giờ mới có thể xuất quan cho nên thừa dịp còn thời gian nên bọn họ định đi trợ giúp vị tỷ tỷ đó.
Còn về chuyện có thể nảy sinh tình cảm hay không thì chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra, bây giờ bọn hắn chỉ muốn bỏ thận chứ không phải bỏ con tim.
Thật raVương Đằng cũng không có ý kiến gì với quan hệ của mấy đồ đệ, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, thích người nào thì ở bên cạnh người đó.
Riêng mình hắn thì vẫn chưa có ý nghĩ này.
Tuy nam và nữ âm dương tương hợp là chuyện bình thường, âm dương tương hỗ cũng có lợi cho thể chất và tinh thần của người khác, nhưng một khi đã thật sự có tình cảm thì cũng là một rắc rối.
Ít nhất hiện tại Vương Đằng không muốn, hắn cũng chưa gặp qua ai có thể làm cho hắn phải liều lĩnh mà động tình.
...
Không lâu sau, Giang Quân mang một nam một nữ đến gặp Vương Đằng.
Sau khi Vương Đằng hỏi một chút, hắn cũng đã biết được tên tuổi và lai lịch của hai người này.
Thiếu niên tên là Quý Bắc, xuất thân từ một thành nhỏ ở Vương triều Đại Vũ, không có gia cảnh, cô gái tên là Tô Thiên Thiên, xuất thân từ một đại gia tộc từ Vương triều Viêm.
Tuổi của hai người bọn họ cũng không lớn lắm, mới 19 tuổi nhưng tu vi đã đạt tới cảnh giới Chân Võ cảnh, mặc dù chỉ là sơ kỳ nhưng thiên phú như thế này cũng không khác gì Kiếm Vô Ý đứng đầu danh sách Tiềm Long.
Bất kỳ ai dưới 30 tuổi đều có thể được coi là thế hệ trẻ tuổi và những người tu luyện có tuổi thọ rất dài. Cho dù là một người tu luyện Thông Lạc cảnh cũng rất dễ sống tới một trăm tuổi, chứ đừng nói đến những người tu luyện có tu vi cao hơn.
Với thực lực của hai người này, e rằng tông chủ Thiên Thánh tông không phải là đối thủ của bọn họ.
Hai người bọn họ đương nhiên là thiên chi kiêu tử ở triều đại của bọn họ, đương nhiên có một chút ngạo khí, nhưng khi đối mặt với Vương Đằng, hai người vẫn không có chút kiêu ngạo, thậm chí là không dám nhìn thẳng vào Vương Đằng.
Suy cho cùng, ngay cả vị đại nhân trong Võ Đấu Trường cũng phải thận trọng khi đối mặt với Vương Đằng, chứ đừng nói đến hai người bọn họ.
- Tiểu Bắc, Tiểu Thiên... Hai người nguyện ý tu hành với ta không?
Vương Đằng lớn tiếng hỏi.
Vừa hiểu rõ một chút, Vương Đằng vẫn rất hài lòng với hai người.
- Đại nhân, ta nguyện ý!
- Đại nhân, ta nguyện ý!
Nghe Vương Đằng hỏi, hai người không chút suy nghĩ đáp.
Mặc dù họ không biết thân phận của Vương Đằng, nhưng họ vẫn biết đôi điều về thân phận của Giang Quân.
Phải biết rằng vị đại nhân Giang Quân bên cạnh bọn họ là một trưởng lão nội vụ trong Võ Đấu Trường và ông ấy cũng là một vị cường giả Hoàng cảnh, so với trưởng lão Quản Bào thì thân phận của Giang Quân cao hơn và thực lực cũng cường đại hơn.
Trước mặt vị đại nhân Vương Đằng, ngay cả trưởng lão Giang Quân cũng cung kính với hắn, điều này cho thấy địa vị của Vương Đằng bất phàm như thế nào.
Nếu bọn họ có thể tôn vị đại nhân trước mặt làm sư phụ thì...
- Các ngươi đều đã nguyện ý ở lại, hôm nay ta sẽ truyền cho các ngươi hai môn công pháp tu luyện.
Sau khi dứt lời, Vương Đằng búng ngón tay, hai tia sáng vàng vọt vào trong đầu Quý Bắc và Tô Thiên Thiên.
Nhận được tin tức từ trong thần hồn truyền đến, cả hai người đều run lên vì phấn khích.
- Cảm ơn đại nhân!
- Được, các ngươi đi xuống tìm một căn phòng ở lại trong phủ đệ đi.
- Vâng, đại nhân!
…
- Đây là một số đan dược và một món Thánh Khí hữu dụng, cũng như một số môn bí thuật dành cho ngươi… Ngươi cầm lấy và tu luyện cho tốt.
Vương Đằng lấy ra một chiếc nhẫn không gian và nói với Giang Quân.
- Cảm ơn chủ nhân ban thưởng!
Giang Quân cung kính nói.
Hắn cẩn thận nhận lấy nhẫn không gian do chủ nhân tặng, trong lòng cảm thấy vô cùng kích động.
Khi chủ nhân nói rằng có một món Thánh khí trong chiếc nhẫn không gian này, trong lòng hắn đã hiện lên vẻ kinh hãi.
Phải biết rằng Thánh khí quý giá đến cỡ nào, cho dù là đối với thế lực cường đại như Võ Đấu Trường thì Thánh khí cũng là bảo vật hiếm có, chí ít như hắn đang ở cảnh giới Hoàng cảnh sơ kỳ, trên người hắn vẫn không có món Thánh Khí nào.
Chỉ những vị cường giả Đế cảnh kia mới có thể có một hoặc hai món Thánh khí trên người, điều này cho thấy Thánh Khí quý giá như thế nào.
Nhưng hiện tại chủ nhân lại ban thưởng cho hắn một món Thánh khí, điều này cho thấy chủ nhân coi trọng hắn như thế nào, nghĩ đến đây, Giang Quân vội vàng cung kính nói:
- Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng, thuộc hạ nguyên vào núi đao biển lửa, không chối từ, chủ nhân để...
- Được rồi, người có thể lui xuống trước.
Vương Đằng vẫy tay, ra hiệu cho Giang Quân lui xuống trước.
Vốn nghe thấy Giang Quân bày tỏ lòng trung thành cũng được, nhưng càng nghe hắn lại càng thấy sai sai.