Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 368 - Chương 368. Hấp Thu Hồn Châu

Chương 368. Hấp Thu Hồn Châu Chương 368. Hấp Thu Hồn Châu

Giống như giữa Phương Húc và Ngô Hoành, một người là đại đệ tử của Vương Đằng và một người là nhị đệ tử của Vương Đằng, quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, nhưng trong lòng Phương Húc lại có một chút ưu thương.

Là đại đệ tử của Vương Đằng, hắn là người đầu tiên được sư phụ thu nhận làm đệ tử, nhưng tu vi của hắn lại không phải là cao nhất trong tất cả đệ tử, ngược lại tu vi của nhị sư đệ là cao nhất.

Hắn không có chút ghen tị nào, hắn không thể để nhị sư đệ ngừng tu luyện, chờ hắn vượt qua nhị sư đệ được, nhưng thân là sư huynh, hắn vẫn luôn muốn làm một hình mẫu cho các sư huynh đệ.

Trong lòng Phương Húc thầm nghĩ, lần này đặt mục tiêu nhỏ trước, cố gắng đuổi theo tu vi của nhị sư đệ. Sau này, hắn cũng sẽ ít đi cùng nhị sư đệ đến những nơi đó. Khi nhị sư đệ đi đến những nơi đó, hắn sẽ lẳng lặng chăm chỉ tu luyện, phấn đấu tu vi rất nhanh sẽ vượt qua nhị sư đệ...

Sau khi nghĩ thông suốt tất cả những điều này, Phương Húc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống và hấp thụ nguồn Thánh Nguyên trước mặt để tu luyện.

...

- Ta phải cố gắng tu luyện hơn nữa, nếu không sẽ phụ công lao của sư phụ. Sau này, cho dù sư huynh có yêu cầu ta đi những nơi đó, ta cũng kiên quyết sẽ không đi. Đúng vậy, nên ít đi lại...

Nhìn trước mặt Thánh Nguyên, ánh mắt Ngô Hoành càng thêm kiên định.

Tu vi của hắn luôn là cao nhất trong tất cả các sư huynh đệ, nhưng càng tu luyện thì tốc độ tu luyện của hắn càng chậm, sớm muộn tu vi của hắn cũng sẽ bị sư muội, sư đệ đuổi kịp, hắn không thể để chuyện đó xảy ra.

Là sư huynh, sao có thể dễ dàng bị sư muội, sư đệ của mình qua mặt, ít nhất không phải trong thời gian ngắn, đây là lần cuối cùng hắn kiên trì tư cách làm một sư huynh.

...

- Miao, thứ này nhìn thật ngon nha.

Hổ Nữu trừng to hai mắt to không chớp mắt nhìn Thánh Nguyên ở trước mặt, khóe miệng chảy nước dãi.

Cô ước gì cô có thể vồ lấy nó và cắn một miếng ngay bây giờ, để thử xem Thánh Ý kia như thế nào, nhưng nghĩ đến lời dặn của sư phụ, cô vẫn ngăn bản năng của cơ thể của mình lại.

Lau nước dãi trên khóe miệng, thân hình nhỏ bé ngồi xếp bằng xuống, nhắm chặt hai mắt, không ngừng nhìn Thánh Nguyên trước mặt.

- Thứ này không thể ăn, thứ này không thể ăn được...

...

Sở Chiếu: ...

...

Lãnh Thiên Quân:

- Ta phải nhanh chóng đột phá đến Chân Võ cảnh!

...

...

Trở lại nơi mình tu luyện, Vương Đằng lấy ra một viên Thánh Nguyên giao cho phân thâncủa hắn, để hắn tự tu luyện.

Ngay khi Vương Đằng chuẩn bị luyện công thì một bóng người trắng như tuyết từ xa chạy tới, bay về phía trong ngực Vương Đằng.

- Meo meo (Chủ nhân).

Nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, Vương Đằng thuận tay thoải mái vuốt ve nó.

Không thể nào cưỡng lại được, cảm giác thật tuyệt, hắn không thể nào ngăn được.

- Xem tu vi hiện tại của ngươi, ta cũng không biết ngươi có tu luyện tốt hay không.

Vương Đằng vừa nói vừa xoa xoa thân thể tiểu gia hỏa.

- Meo...

Lần trước khi hắn vào Hạo Thiên Tháp thì đã không thấy bóng dáng Bạch Tuyết đâu nữa, sau đó hắn dùng tinh thần lực dò xét mới phát hiện ra là tiểu gia hỏa này vẫn luôn ở lại trong khoáng mạch linh thạch ngủ.

Chỉ là tu vi của tiểu tử này hơi khó diễn tả bằng một lời, Vương Đằng cho hắn rất nhiều tài nguyên, nhưng hiện tại tu vi của Bạch Tuyết chỉ là Chân Nguyên cảnh, thậm chí ngay cả Huyền Nguyên cảnh cũng chưa đạt tới.

Vương Đằng từng mơ ước được cưỡi một con đại miêu, nhưng bây giờ có vẻ như ước này có thể sẽ thất bại.

Tuy rằng, vuốt ve mèo cũng khá tốt.

- Lần này ngươi phải khổ luyện một đoạn thời gian, tu vi của ngươi bây giờ quá thấp, nếu đột phá đến Chân Võ cảnh, ta sẽ cho ngươi một viên Thánh Nguyên.

Chùm ánh sáng tinh khiết biến mất trong nháy mắt.

- Meo ô… meo ô… (Chủ nhân, Bạch Tuyết nhất định sẽ tu luyện thật tốt).

Nhìn thấy Thánh Nguyên lấp lánh trên tay chủ nhân, Bạch Tuyết vội vàng kêu lên.

Trong thời khắc Thánh Nguyên xuất hiện, Bạch Tuyết cảm thấy thần hồn của nó rất sảng khoái, huyết mạch trong cơ thể sôi sục, nó chỉ ước mình có thể vồ lấy nó và cắn một miếng.

- Ừm, ngươi đi qua kia tu luyện đi.

- Meo meo!

...

Hồn Châu lơ lửng trước mặt Vương Đằng, những tia năng lượng màu đen tràn vào trong cơ thể hắn.

Trời tối đen, đất đỏ đen, những người gãy tay gãy chân, tiếng than khóc thê lương, tiếng gió gào thét...

Cảnh hoang tàn khắp nơi trên mặt đất, những con quạ với đôi mắt đỏ như máu đang thưởng thức bữa tiệc háu ăn của chúng, âm khí thổi qua và dần dần có thể nhìn thấy bóng người hư ảo với khuôn mặt gớm ghiếc lang thang xung quanh.

Từ từ, trong lòng Vương Đằng thậm chí còn có từng tiếng gào thét, âm thanh này ngày càng lớn và trở nên điên cuồng.

- Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn.

- Chết! Chết...

- Đây chính là âm hồn à?

Vương Đằng giống như đang ở trong khung cảnh, yên lặng cảm nhận hình ảnh, còn đối với tiếng gầm chói tai điên cuồng, hoàn toàn không cách nào làm rung chuyển tâm trí của hắn.

Những hình ảnh bi thảm trong lòng hắn đều nói lên những gì đã xảy ra với Vương Đằng.

Chiến tranh thảm liệt hay còn gọi là thảm sát đã gây ra cảnh tượng bi thảm này, vô số người trở thành nạn nhân, gào khóc vật vã trong tuyệt vọng.

Thậm chí có người chết không rõ nguyên nhân, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có những người không lập tức chết, có lẽ bọn họ nhìn thấy cái gì, cũng có thể không nhìn thấy cái gì, chỉ là sinh ra oán hận vô tận, tình cảm không cam lòng đan xen lẫn nhau, kéo dài thật lâu, cuối cùng thành âm hồn...

Chuyện này có đáng để đồng tình hay không?

Rất đáng để người khác đồng tình!

Đây có thể là một trận tai bay vạ gió, là trận chiến giữa hai thế lực, hoặc cũng có thể chỉ là một số người vì lòng tham mà sai lầm, nhưng cho dù vì lý do gì đi nữa thì cũng không thể tránh được hậu quả của nó. Nếu thực lực của mình quá yếu thì sẽ xảy ra cảnh này.

Trong Thập Phương Đại Thế Giới rộng lớn này, người chết và người được sinh ra, mỗi ngày, vô số tiểu thế lực và tiểu gia tộc bị xóa sổ, vô số tiểu gia tộc và tiểu thế lực mới được sinh ra.

Bình Luận (0)
Comment