Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 377 - Chương 377. Cái Này Thiên Kiếp Cũng Chỉ Có Như Vậy Mà Thôi

Chương 377. Cái Này Thiên Kiếp Cũng Chỉ Có Như Vậy Mà Thôi Chương 377. Cái Này Thiên Kiếp Cũng Chỉ Có Như Vậy Mà Thôi

- Đó là gì vậy?

Ngoài mười ngàn dặm Vương Thành Đại Càn, lần lượt từng bóng người bay lên cao, cả đám người đều giật mình nhìn trời từ phía bầu trời xa xa tràn ngập kiếp vân.

- Đây là chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?

- Đây là thiên tai hay là gì?

Một loạt âm thanh tạp nhạp vang lên.

Mặc dù bọn họ đều có tu vi Linh Võ cảnh trở lên, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại dị tượng này.

Còn về chuyện liên tưởng đến độ kiếp này, một số người còn thật sự không biết, dù sao thì chuyện đó đối với bọn hắn thật sự là quá xa vời, bọn hắn cũng chưa nghe nói có người đột phá cảnh giới còn cần phải độ kiếp, lại càng không cần phải nói tận mắt nhìn thấy.

- Thiên kiếp! Đây là có người đang độ kiếp!

Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, âm thanh rất là kích động.

Chỉ thấy giữa không trung, một lão giả với mái tóc hoa râm, khuôn mặt ửng hồng, đang dùng một khuôn mặt khiếp sợ nhìn kiếp vân lan tràn tới.

Người này chính là lão tổ Hồng Nhan của Hồng gia, là một lão quái vật sống đủ lâu, kiến thức của hắn vẫn rất rộng, mà trước đó hắn cũng đã từng lịch luyện ở bên ngoài Vương triều Đại Càn, đã từng nghe nói qua một số chuyện về thiên kiếp.

Tuy từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn thấy thiên kiếp, nhưng dựa theo một số ghi chép trong điển tịch, kết hợp với một màn trước mắt, vẫn cho hắn biết những kiếp vân trước mắt này là đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Hồng Nhan là cường giả Vương cảnh, nhưng chỉ là một cường giả nơi hẻo lánh, Vương triều Đại Càn cũng chưa từng xuất hiện cường giả Hoàng cảnh, Thánh cảnh đối với những người này mà nói là rất xa xôi, cho nên có một số việc người có tu vi thấp thật sự không nhất định biết, dù sao cũng quá xa vời.

- Hồng tiền bối, ngài nói đây là có người đang đột phá Thánh cảnh sao?

Gia chủ Liễu gia hỏi.

- Không sai, căn cứ theo ghi chép trên điển tịch, muốn đột phá Thánh cảnh, Thần cảnh thì nhất định phải tiếp nhận thiên kiếp tẩy lễ...

Hồng Nhan chậm rãi nói ra, trong giọng nói ẩn chứa một chút hâm mộ.

Thánh cảnh chính là cảnh giới mà đời này hắn khó có thể đạt tới.

- Nói như vậy, Vương triều Đại Càn chúng ta sắp xuất hiện một vị cường giả Thánh cảnh sao?

- Không nhất định, nói không chừng đây là một vị tiền bối nào đó đi ngang qua Vương triều Đại Càn muốn đột phá.

- …

Lúc này, màu sắc của kiếm vân trên đầu Vương Đằng càng ngày càng đậm, từng tia sét màu lam xuất hiện trong mây đen, giống như từng con rắn nhỏ màu lam.

Theo thời gian trôi qua, hồ quang điện màu lam trong mây đen cũng càng ngày càng nhiều, đồng thời một số hồ quang điện màu lam cũng dung hợp với nhau, biến thành to lớn hơn không ít.

Nhìn cảnh tượng trên bầu trời, vẻ mặt Vương Đằng cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Mặc dù hắn rất có lòng tin đối với thực lực của mình, nhưng trước khi không biết thiên kiếp của hắn lớn bao nhiêu thì cho dù cẩn thận thế nào cũng không đủ.

Còn về chuyện thừa dịp hiện tại, cho thiên kiếp phía trên đỉnh đầu một đao, Vương Đằng cảm thấy hắn không nhất thiết phải làm như vậy.

Lỡ như thiên địa có chút nghịch thiên thì không tốt, nếu như Thiên Đạo này có ý thức, thật sự chọc giận nó thì sao?

Dù sao thì bộ tiểu thuyết kia cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi, những nhân vật chính của nó chỉ cần bổ sung một đao và thoát một bước, một lời nói thì sẽ thoát khỏi tầm mắt của Thiên Đạo Pháp Nhãn, Vương Đằng cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, an toàn vượt qua thiên kiếp tốt bao nhiêu.

- Ầm ầm...

Trong nháy mắt đó, trong kiếp vân trên đỉnh đầu Vương Đằng, vô số hồ quang điện màu lam phá vỡ các ngọn núi, chiếu sáng tứ phía.

Chỉ thấy một hồ quang điện màu lam rộng lớn rơi xuống từ trong kiếp vân, bao trùm cả người Vương Đằng, xung quanh lập loè tia điện, sấm nổ tung.

- Xùy xùy...

Đúng! Bị sét đánh!

Khi Vương Đằng xuất hiện trở lại thì thân hình của hắn không hề thay đổi, quần áo cũng không có chút tổn hại nào, ngay cả tóc cũng không có rơi xuống.

Giống như lôi đình vừa rồi hoàn toàn không chạm phải hắn.

Sự thật cũng xác thực như thế, khi lôi đình rơi xuống thì một đạo phòng ngự vô hình ngăn cản bên ngoài, thiên kiếp căn bản không chạm vào thân thể Vương Đằng, càng không cần phải nói đến chuyện làm hắn bị thương.

Mặc dù có nói, mấy đạo thiên kiếp đầu tiên có thể dùng nhục thân ngạnh kháng, như vậy có thể tăng lên cường độ nhục thân, đợi đến khi không nắm chắc thì mới sử dụng linh khí phòng ngự hoặc là các loại thủ đoạn còn lại, nhưng Vương Đằng cũng không muốn làm như vậy.

Không có việc gì gặp phải sét đánh chơi vui à, Vương Đằng cũng không muốn thử bị thương, hoặc là nhục thân bị nướng chín, còn về tăng lên chút nhục thân này, hắn hoàn toàn có thể dựa vào tư nguyên tăng lên.

Nhưng mà sau khi trải qua thiên kiếp thứ nhất này, Vương Đằng càng tin tưởng vào việc vượt qua được thiên kiếp.

- Thiên kiếp này cũng chỉ có như vậy mà thôi!

- Ầm ầm...

Giống như nhận ra sự khinh thị của Vương Đằng, một đạo lôi đình quang trụ càng to lớn hơn lao về phía Vương Đằng, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào.

Trong nháy mắt này, Vương Đằng chỉ cảm thấy trong mắt là một mảnh ánh sáng màu lam lấp lóe, từng tia sáng màu lam bắn ra đánh vào thân thể hắn, đáng tiếc những ánh sáng màu lam này căn bản không thể cách nào đến gần Vương Đằng, đều bị một tầng phòng ngự vô hình ngăn cản ở bên ngoài.

- Xem ra uy lực của kiếp thứ nhất này quả thực không lớn.

Vương Đằng thầm nghĩ.

Muốn đột phá đến Thánh cảnh thì phải vượt qua tứ cửu thiên kiếp trước, theo hiểu biết của Vương Đằng, phần lớn người bắt đầu độ kiếp sẽ chọn dùng lôi kiếp thối luyện thân thể, chỉ khi nào cảm thấy không chịu được thì mới sẽ sử dụng linh khí để phòng ngự.

Thiên kiếp là Thiên Đạo trừng phạt, cũng là Thiên Đạo khảo nghiệm đối với người tu luyện, đối với người tu luyện thì có thể được thiên kiếp thối luyện thân thể cũng là một loại lợi ích to lớn, không thua gì thu hoạch được một số bảo vật trân quý có thê tăng lên nhục thân.

Đặc biệt là sau khi vượt qua thiên kiếp, càng có thể nhận được tặng tặng Thiên Đạo.

Bình Luận (0)
Comment