Đường, thật ra vẫn luôn ở dưới chân hắn!
Chỉ cần hắn còn sống thì mỗi một lựa chọn của hắn đều là đi đường của hắn.
Từ khi bắt đầu đến thế giới này, hắn đã nỗ lực tu luyện, tăng cao tu vi, từ trước tới giờ không ra khỏi tông môn, không nhận nhiệm vụ nguy hiểm chính là vì sống, sống thật tốt.
Cho dù là tăng cao thực lực, đột phá đến cảnh giới cao hơn thì cũng chỉ là vì đảm bảo an toàn cho mình, đảm bảo mình có thể sống tiếp.
Thật ra hắn vẫn không quên tâm tính của mình, chỉ là theo thực lực tu vi tăng lên, để cho sự an toàn của hắn đạt được bảo vệ rất lớn, cũng không ai có thê nguy hiểm đến tính mạng của hắn, cho nên mới có những ý niệm khác.
Thật ra, bất kể là tăng cao thực lực hay là nhìn xem thế giới này, hoặc là làm chuyện mà mình muốn làm, đều không vi phạm sơ tâm của hắn.
Chỉ cần hắn còn sống thì tất cả những điều này đều có cơ hội đạt tới.
Đây là điểm khởi đầu và cũng là điểm cuối!
Muốn sống thật tốt thì phải có thực lực vô địch làm lá chắn, mà muốn tăng cao thực lực, nhìn thế giới này, làm chuyện mình muốn làm, vậy thì sẽ phải sống trước đã.
…
- Sư thúc, sư tôn bị sao vậy? Sao không có một chút động tĩnh nào cả?
- Không sao, chỉ là hiểu rõ mà thôi.
Trên mặt Vương Vô Địch lần nữa lộ ra một nụ cười ấm áp.
Hắn có tâm ý tương thông với bản thể nên đương nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi của bản thể.
Thật ra, nguy hiểm chính thức trong một kiếp cuối cùng vẫn là một chút công kích thần hồn vừa mới bắt đầu, chỉ cần có thể chịu đựng được thì chính là độ kiếp thành công.
Còn về trải qua đủ loại chuyện sau đó thì cũng chỉ làm cho người ta hiểu được, càng thêm kiên định hơn đối với đạo tâm của mình.
Dù sao thì có thể tu luyện tới cảnh giới này thì sẽ không thiếu kinh nghiệm cho bản thân, cũng sẽ từ bỏ một ít gì đó, không giống Vương Đằng, kinh nghiệm của bản thân quá ít.
Đương nhiên, điều này có thể cho Vương Đằng dùng nhiều thời gian hơn và cũng không tạo thành nguy hiểm gì với hắn.
- Đây cũng xem như là độ kiếp thành công hay sao?
Vương Đằng mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Trong khung trời, những kiếp vân mây đen vốn đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một đôi mắt màu vàng óng ánh ở giữa bầu trời.
- Ong!
Vào lúc Vương Đằng mở mắt ra thì trong khung trời lại bắn ra một đạo quang trụ màu vàng, bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn lại, một tia sáng màu vàng tràn vào trong thân thể hắn.
Giờ khắc này, Vương Đằng chỉ cảm thấy tất cả năng lượng trong cơ thể mình đang phát sinh biến dị vi diệu, giống như đang cải tạo thân thể của mình.
Khi ánh sáng màu vàng dung nhập vào cơ thể càng ngày càng nhiều thì thần hồn của hắn cũng đang nhanh chóng lớn mạnh, thậm chí còn mơ hồ về một tầng biến dị khác.
Cùng lúc đó, trong đầu của hắn cũng hiện ra đủ loại cảm ngộ, tác dụng của các pháp tắc, lý giải các loại công pháp võ học...
Không lâu sau, ánh sáng màu vàng kim biến mất, Vương Đằng cũng từ trong cảm ngộ huyền diệu mà thanh tỉnh lại.
- Loại cảm giác này thật là sảng khoái!
Vương Đằng không thể không công nhận rằng trước kia hắn vẫn còn có chút đánh giá thấp đối với thực lực của Thánh cảnh.
Có điều bây giờ, hắn cũng đã đột phá đến cảnh giới này.
- Cũng không biết thực lực của Bán Thần sẽ là thể nào?
Vương Đằng nắm chặt nắm đấm lại.
Hiện tại hắn rất tự tin, chí ít Vương Đằng cho rằng Thánh cảnh bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Phải biết rằng, sự tiến bộ của hắn vừa mới đạt được rất lớn, lớn nhất vẫn là thần hồn tăng lên, tuy hắn còn chưa đột phá đến một cảnh giới khác, nhưng hắn cảm thấy, tu luyện nhiều nhất một đoạn thời gian nữa thì chắc là có thể đột phá.
Phải biết rằng trước đó, cường độ tinh thần của hắn đã đủ để sánh ngang với Thánh cảnh đỉnh phong, mà vừa rồi cũng tăng lên một đoạn, nếu như lại đột phá...
Tuy nhiên, Vương Đằng không tự phụ đến mức có thể chiến thắng cường giả Thần cảnh.
Dù sao thì có thể đột phá đến cảnh giới kia, bất luận là công pháp võ học hay là thủ đoạn khác đều cũng sẽ không kém hắn, cho dù là thần khí thì chỉ sợ trên người hắn cũng có một hai món.
Vương Đằng dù có tự tin đi nữa thì cũng sẽ không cảm thấy hắn vừa mới đột phá Thánh cảnh có thê treo Thần cảnh lên đánh, cho dù trên người hắn có rất nhiều thần khí.
Tất nhiên, Vương Đằng tự tin cho dù hắn không phải là đối thủ của Thần cảnh thì chạy trốn vẫn không là vấn đề.
Đồ tốt trên người hắn không chỉ là thần khí, mà còn có một số đồ tốt có thể uy hiếp được Thần cảnh.
Đây đều là những chuyện hắn đã trải qua trong ba năm ở Hạo Thiên Tháp, thông qua điểm danh rút thưởng.
- Chúc mừng sư tôn đã đột phá Thánh cảnh!
Thiên kiếp kết thúc, Vương Vô Địch ở ngoài ngàn dặm mang theo Phương Húc đi tới bên cạnh Vương Đằng.
- Ừm.
Vương Đằng gật đầu, nhìn thoáng qua núi non sông suối bị thiên kiếp liên lụy, nói với Phương Húc mấy người:
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Tinh thần Vương Đằng đã cảm thấy được từ xa có một ít người tu luyện đang chạy về hướng này.
Dù sao thì động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, muốn người khác không chú ý cũng khó khăn.
…
Trên thực tế cũng xác thực như thế, lúc mới bắt đầu thiên kiếp, xung quanh còn có một ít người tu luyện không biết chân tướng, hoặc là người có lòng tham quấy phá chạy về phía Vương Đằng, chỉ có điều nửa đường bị một số Yêu thú sợ hãi chạy loạn đúng trúng tử vong, mà những người có vận khí tốt, từ xa nhìn thấy tình cảnh này cũng ngoan ngoãn rút lui.
Có điều khi kiếp vân trên bầu trời biến mất, một số người vẫn không kềm được tò mò trong lòng, chạy về hướng này.
Ngược lại là những cường giả trong Vương triều Đại Càn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chính là bởi vì bọn họ biết đây là một vị cường giả Đế cảnh đỉnh phong đang độ kiếp, cho nên bọn họ mới không dám tùy tiện tiến vào dò xét tình huống.
Không biết thân phận của vị tiền bối kia cũng không biết tính tình của vị tiền bối kia như thế nào, tùy tiện tiến vào, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà tin tức Vương triều Đại Càn có cường giả độ tứ cửu thiên kiếp đã truyền ra ngoài.
Ít nhất Võ Đấu Trường, Trân Bảo các, Thiên Cơ lâu, Huyết Sát điện, người phụ trách của mấy thế lực này đã truyền tin tức về phân bộ Hoàng thành Đại Chu.