Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 381 - Chương 381. Một Thế Này, Ta Làm Vô Địch (2)

Chương 381. Một Thế Này, Ta Làm Vô Địch (2) Chương 381. Một Thế Này, Ta Làm Vô Địch (2)

Tuy những nhiệm vụ này có ít phần thưởng, nhưng thắng ở an toàn.

Hắn là một người thận trọng, trân quý cái mạng nhỏ của mình!

Lại qua mấy năm, tu vi của Vương Đằng lại tăng lên một chút, nhưng mà vẫn không thể đột phá đến Huyền Nguyên cảnh.

Một ngày này, trong lòng Vương Đằng lại lần nữa hiện ra ý nghĩ đi lịch luyện.

Bởi vì trong mấy năm này, Thiên Thánh tông và Kim Đỉnh môn càng thêm khẩn trương, thậm chí có một ít trưởng lão ngoại môn bị tập kích giết chết.

Mà bây giờ nhân thủ Thiên Thánh tông đang rất thiếu thốn, lấy thực lực và thân phận của Vương Đằng, sớm muộn thì hắn cũng sẽ bị phái ra khỏi tông môn làm nhiệm vụ.

Nếu hắn lựa chọn ra ngoài lịch luyện thì còn có thể lựa chọn một nhiệm vụ có lợi với bản thân, nhưng nếu như chờ đến khi tông môn cưỡng ép phân công nhiệm vụ thì sẽ trễ.

Trải qua mấy ngày nghiêm túc suy nghĩ, Vương Đằng rốt cuộc tìm được một nhiệm vụ tông môn phù hợp với mình, đó chính tiến về vị trí của Triệu trưởng lão ở quận Thanh Lâm.

Quận thành Thanh Lâm là quận chủ thành của thành Thanh Lâm, nơi đó cường giả đông đảo, cơ duyên cũng nhiều, mà quan trọng nhất chính là, quận thành Thanh Lâm thuộc về địa phương quản hạt của Vương Triều Đại Càn, thành bên trong cũng không cho phép ra tay giết người.

Ngày hôm sau, Vương Đằng thu thập một chút đồ vật, nguỵ trang tốt thân phận của mình, sau đó rời khỏi Thiên Thánh tông.

Trải qua một ngày chạy vội, hắn cũng đã rời khỏi địa giới Thiên Thánh tông, đi vào một mảnh núi rừng.

Đột nhiên, một tiếng quát nôn nóng vang lên:

- Động thủ! Đừng để người kia chạy, hắn là Vương Đằng của Thiên Thánh tông!

Một giây sau, từ trong núi rừng có bốn người trung niên mặc trang phục của Kim Đỉnh môn xông tới, bốn người bao vây Vương Đằng, mỗi người đều nắm linh khí trong tay.

- Các ngươi là ai, muốn làm gì?

Vương Đằng mặt không thay đổi hỏi.

- Động thủ!

Bốn người căn bản cũng không có ý tứ trả lời Vương Đằng, thôi động linh khí trong tay tấn công hắn.

Vương Đằng thấy thế thì vội vàng ra tay phản kích.

Đáng tiếc bốn người đối diện đều có tu vi không thấp hơn hắn, thậm chí còn có một người có tu vi là Huyền Nguyên cảnh.

Rất nhanh, Vương Đằng đã bị bốn người vây công chí tử!

- Mẹ nó! Thứ đồ gì!

...

- Ta tên là Vương Đằng, một thế này, ta là vô địch!

Ánh mắt Vương Đằng kiên định nhìn về phía xa xa.

Từ lúc hắn được thu vào Thiên Thánh tông, hắn đã cho thấy thiên phú tu luyện hơn người của hắn, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, không đến bốn mươi tuổi mà tu vi của hắn đã vượt qua tông chủ Thiên Thánh tông, Thái Thượng trưởng lão Thiên Thánh tông, dưới sự dẫn dắt của hắn, Thiên Thánh tông đã một lần hành động phá hủy Kim Đỉnh môn, trở thành thế lực cường đại nhất trong phạm vi năm ngàn dặm xung quanh.

Nhưng Vương Đằng vẫn không vừa lòng, hắn muốn đi ra khỏi Vương triều Đại Càn, đi đến vùng đất rộng lớn hơn.

Sau đó, hắn từ bỏ vị trí tông chủ Thiên Thánh tông rời khỏi thành quận Thanh Lâm, đi về thiên địa rộng lớn hơn.

Sau khi ra khỏi quận Thanh Lâm, Vương Đằng cũng nhìn thấy thế giới này rộng lớn thế nào, con cháu thế gia, các lộ thiên kiêu, Yêu tộc...

Hắn đi thăm dò di tích, chiến đấu với thiên kiêu, không có tài nguyên tu luyện, vậy hắn sẽ phải đi tranh đấu để tranh đoạt, dọc theo con đường này, Vương Đằng đã nhìn thấy nhiều thứ, cũng đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng đều bị hắn vượt qua, tu vi cũng một đường đột nhiên tăng mạnh, vượt qua nguyên một đám thiên kiêu, đúc thành một đạo tâm vô địch.

Nhưng bởi vì tư chất của bản thân có hạn, nên tu vi của hắn vẫn khó có thể tiến thêm một bước, dưới sự bất đắc dĩ, hắn tiến vào một chỗ tuyệt địa để thăm dò, bởi vì hắn nghe nói trong chỗ tuyệt địa đó có thần dược có thể thay đổi tư chất của con người.

Cuối cùng, hắn vẫn không trở lại!

- Mẹ nó, thứ đồ gì vậy?

Ý thức Vương Đằng lại một lần nữa tỉnh táo lại.

Vì để tăng cao thực lực, hắn đã bước vào ma đạo, huyết tẩy tông môn, thành trì, một số tiểu tông môn, Vương triều... Cuối cùng bị các đại thế gia, tông môn Thánh Địa truy sát.

- Giết ma đầu này! Người người có thể tru diệt!

Tu vi cảnh giới trì trệ không tiến bộ, hắn rời khỏi tông môn, cưới một vị nữ tử phổ thông, mở chi tán diệp, sáng lập một tiểu gia tộc, cuối cùng an hưởng tuổi già.

Tông môn bị diệt, chạy thoát, trở thành tán tu...

Không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần, mỗi một lần trải qua đều khác nhau, phía trước đều có một tầng mê vụ che khuất tầm mắt của hắn, làm cho hắn không nhìn thấy phía trước.

Tu luyện, là vì cái gì?

Hắn muốn cái gì?

Đường, ngươi ở đâu?

Mỗi một sự kiện đều là một giai đoạn nhân sinh mới, có người vì tăng cao thực lực, có người vì nhìn thấy càng nhiều phong cảnh, có người vì bình thường cả đời mà thôi.

Những kinh nghiệm này giống như trí nhớ của Vương Đằng, kinh nghiệm càng nhiều thì tiếc nuối càng lớn.

Thế gian vốn không có thứ gì hoàn mỹ, động lòng người lại truy đuổi tất cả những chuyện này.

Người tu luyện cũng là người, vẫn là một người có thực lực cường đại, bọn họ nghĩ rằng đạt được cũng sẽ càng nhiều hơn.

Mà bóng tối thì vĩnh viễn không lấp đầy!

Hiện tại, Vương Đằng cũng gặp phải một vấn đề nan giải, đó chính là lựa chọn một con đường thuộc về mình.

Thời gian tu luyện của hắn không hề dài, cũng chưa từng chân chính nhìn qua thế giới này, phần lớn thời gian đều là bế quan tu luyện, tăng cao tu vi.

Tuy rằng hắn đã đi ra khỏi Thiên Thánh tông, cũng đi qua mấy nơi của Vương triều Đại Càn, nhưng đối với thế giới này thì nơi hắn đi vẫn là quá ít.

Khi thực lực tu vi tăng lên, hắn cũng muốn đi đến thế giới này xem thử, xem thử phong cảnh rộng lớn của thế giới này.

Tăng cao thực lực, đạt tới cảnh giới càng cao hơn, nhìn thật kỹ thế giới này đi?

Vương Đằng lộ ra vẻ mặt chần chờ, từ khi đi vào thế giới này, hắn vẫn luôn nỗ lực tăng lên tu vi thực lực của mình, cho tới bây giờ, thực lực của hắn đã đạt đến mức độ rất nhiều người chỉ biết ngước nhìn.

Nhưng mà tất cả những điều này đều là vì cái gì.

- À, xem ra ta vẫn là quên đi!

Đột nhiên, vẻ mặt thần hồn của Vương Đằng không còn mê mang nữa.

Bình Luận (0)
Comment