Hắn không hành động thiếu suy nghĩ, tuy hắn là người chủ sự Võ Đấu Trường của Hoàng triều Đại Chu, có tu vi Hoàng cảnh sơ kỳ, nhưng cấp bậc của hắn vẫn còn quá nhỏ.
Nếu thật sự như hắn suy nghĩ, vị cường giả đột phá Thánh cảnh kia thật sự là kẻ địch của Võ Đấu Trường bọn hắn, vậy chuyện này nhất định phải giao cho mấy vị trường chủ của Võ Đấu Trường xử lý.
Diêu Mậu vẫn rất tin tưởng thực lực của Võ Đấu Trường, qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không chỉ nắm giữ một thế lực Thánh cảnh.
Ở khu vực Thiên Phong, ngoại trừ ba đại thế lực Bán Thần ra thì những thế lực khác, người nào cũng không sợ, bởi vì đại trường chủ Võ Đấu Trường bọn họ được xưng là người mạnh nhất.
…
Thiên Cơ lâu…
…
Huyết Sát Điện...
Các thế lực nhận được tin tức đều có hành động, cho dù là Hoàng tộc Chu gia của Hoàng triều Đại Chu thì sau khi nhận được tin tức cũng lựa chọn yên lặng quan sát.
…
Lúc này, Vương Đằng còn chưa biếy bởi vì hắn độ kiếp mà một trận phong bạo sắp xảy ra.
Nhưng cho dù biết thì hắn cũng sẽ không lo lắng giống như trước kia nữa. Với thực lực của hắn hiện giờ thì chỉ cần vực Thiên Phong không có Thần cảnh thì hắn sẽ là vị vua không ngai.
- Vi sư chuẩn bị sáng lập một thế lực tông môn.
Vương Đằng bình tĩnh nói.
- Sư tôn, ngài nói ngài muốn thành lập một tông môn à?
Phương Húc có chút giật mình hỏi.
- Không sai, sau khi thành lập một tông môn cũng có trợ giúp đối với các ngươi, các ngươi không thể làm một tán tu, sau này chuyện gì cũng đều tự mình đi làm.. Sau này các ngươi tu vi cao, cần tài nguyên tu luyện sẽ càng nhiều hơn, mà những chuyện này cũng không thể dựa vào các ngươi tự mình đi tìm được, một số tin tức về tư nguyên có thể cho đệ tử môn nhân đi tìm hiểu..
Vương Đằng thao thao bất tuyệt nói những lời vô lý, tóm lại là một ý tứ, đó chính là sau khi thành lập tông môn sẽ có rất nhiều tác dụng đối với bọn họ.
Mấy người Phương Húc nghe xong cũng rất là hưng phấn, dựa theo lời sư tôn nói, sau này môn hạ của bọn họ cũng sẽ có rất nhiều đệ tử, một số việc đều có thể giao cho môn hạ đệ tử đi làm, sau này bọn họ cũng là có đệ tử, bọn họ cũng sẽ trở thành nhất phong chi chủ...
Đối với bọn họ ở độ tuổi này thì đây là một chuyện rấtkích thích.
- Sư tôn, vậy thì Thiên Thánh tông kia, còn có Đức thúc nên làm thế nào?
- Lấy thực lực của các ngươi bây giờ, chờ ở Thiên Thánh tông còn thích hợp không?
Vương Đằng hỏi.
- Còn về Phương Đức, không bao lâu nữa chúng ta sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó sẽ mang theo Phương Đức đi cùng.
Nói thật, ngoại trừ hai người Phương Húc và Ngô Hoành xem như là chính thức bái nhập Thiên Thánh tông thì những đệ tử còn lại của Vương Đằng căn bản không liên quan gì đến Thiên Thánh tông.
Cho dù là Hổ Nữu và Lưu Linh cũng không bái nhập Thiên Thánh tông.
Nghe những lời của sư phụ, Phương Húc cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là như vậy.
Với tu vi hiện tại của bọn họ, Thiên Thánh tông căn bản là không thể cung cấp sự trợ giúp gì cho bọn họ.
Hơn nữa nếu nói đến Thiên Thánh tông thì hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm, hắn bái nhập Thiên Thánh tông không bao lâu đã được Vương Đằng thu làm đệ tử, sau đó trên cơ bản đều là tu luyện ở núi Vô Danh, tài nguyên tu luyện cũng là do sư tôn một tay cung cấp, còn về những tài nguyên được tông môn chu cấp hằng tháng cho đệ tử nội môn thì hắn căn bản chưa từng nhận.
Ngô Hoành cũng giống như vậy, hắn là được Vương Đằng mang về Thiên Thánh tông, ngoại trừ tham gia đại hội Bách Tông và thi đấu trong tông một lần thì những người khác với Thiên Thánh tông căn bản không quen biết gì.
Bọn họ thân là đệ tử của Vương Đằng, không thiếu tài nguyên tu luyện, đương nhiên cũng sẽ không cần đi làm nhiệm vụ tông môn đổi lấy khen thưởng, đương nhiên cũng rất ít gặp mặt đệ tử khác của Thiên Thánh tông.
- Nhưng mà sau khi thành lập tông môn mới lại không có đệ tử môn nhân, cho nên vi sư có một nhiệm vụ trọng yếu giao cho các ngươi.
Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc nói.
- Sư tôn, ngài muốn chúng ta tuyển nhận đệ tử tông môn sao?
Ngô Hoành hỏi.
- Không sai, lấy thực lực tu vi hiện tại của các ngươi, ở trong Vương triều Đại Càn cũng đủ để tự vệ, cũng là lúc ra ngoài lịch luyện một phen, vừa vặn thừa cơ hội này, xem thử có thể tìm được mấy mầm mống tốt hay không.
Vương Đằng nói.
- Sư tôn, chúng ta thật sự có thể chứ?
Nghe được lời của sư tôn, mấy người Phương Húc đều có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút lo lắng, dù sao thì bọn họ còn chưa từng làm nhiệm vụ thu nhận đệ tử.
- Chỉ chút chuyện nhỏ này đối với các ngươi mà nói cũng không phải là chuyện khó gì, như vậy đi, đến lúc đó ai thu được nhiều đệ tử có thiên phú tốt thì vi sư sẽ có một phần khen thưởng cho người đó.
Trên mặt Vương Đằng lộ ra nụ cười hòa ái nói.
- Thật sao, sư tôn?
- Sư tôn, ban thưởng cái gì?
- Yên tâm đi, sư tôn, nhiệm vụ thu nhận đệ tử cứ giao cho đệ tử.
- …
Nghe thấy có khen thưởng, mấy người sư huynh đệ đều rất hưng phấn, ngoại trừ Lãnh Thiên Quân.
- Sư tôn, ta không muốn ra ngoài lịch luyện, ta muốn tiếp tục ở lại trong Hạo Thiên Tháp tu luyện.
Ánh mắt Lãnh Thiên Quân kiên định nhìn sư tôn.
Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho những chuyện khác.
- Thiên Quân, vi sư biết suy nghĩ trong lòng ngươi, cũng hiểu rõ sự vội vàng trong lòng ngươi, nhưng ngươi phải hiểu được, sau khi tu luyện càng nhiều thì lịch luyện cũng không thể thiếu, nhất là muốn đột phá Thần cản càng cần kinh nghiệm tâm kiếp. Bây giờ ngươi phải nhìn thế giới này nhiều hơn, tăng lên tâm cảnh của mình, tu vi tăng lên chỉ cần có đủ tài nguyên là có thể tăng lên rất nhanh, nhưng tu luyện tâm cảnh lại cần dựa vào chính ngươi.
Vương Đằng nói.
Vương Đằng không biết thế giới này có nơi nào giống như Âm Tào Địa Phủ hay không, nhưng hắn tình nguyện tin tưởng chắc chắn sẽ có một chỗ như vậy, dù sao thì thế giới này có thể tu luyện, cũng có thể phi thăng, nếu như thật sự có một chỗ giống như Địa phủ thì cũng chẳng có gì lạ.