Nhưng chí ít trước mắt Vương Đằng không biết là có nơi như vậy hay không, Giang Quân cũng chưa từng nghe nói về nơi đó, có lẽ là tin tức quá mức bí ẩn, có lẽ không phải ở vực Thiên Phong...
Tất cả những chuyện này đều có thể.
Lời nói vừa rồi cũng không phải hắn nói lung tung, càng tu luyện lên cao thì yêu cầu đối với tâm cảnh càng cao, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người kẹt ở bình cảnh không thể đột phá như vậy.
Mà muốn đột phá Thần cảnh thì cần phải vượt qua cửu cửu thiên kiếp, trong đó có một kiếp tên là tâm kiếp, một khi không vượt qua được thì sẽ triệt để mất phương hướng.
Lãnh Thiên Quân có chấp niệm, đây là chuyện tốt, đồng thời cũng là chuyện xấu lớn nhất, đây là trợ lực lớn nhất của hắn, đồng thời cũng là sơ hở lớn nhất của hắn.
- Ta đã biết, sư tôn.
- Ừm, ngươi hiểu là tốt rồi, nói không chừng lần này ngươi ra ngoài lịch luyện thì có thể tìm được một chút manh mối về Âm phủ.
Vương Đằng nhẹ giọng nói.
- Ta đã biết, sư tôn!
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Lãnh Thiên Quân sáng lên trước đến nay chưa từng có.
Nhìn thấy không khí xung quanh đã thoải mái hơn, Phương Húc cũng hỏi ra câu hỏi trong lòng.
- Sư tôn, tông môn chúng ta tên là gì?
- Thái Sơ Thần Tông!
Vương Đằng không chút nghĩ ngợi nói.
Hắn đã suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được tên tông môn này, cũng rất hài lòng với cái tên này.
- Sư tôn, vậy sau này có phải ta cũng là phong chủ Hổ Phong của Thái Sơ Thần Tông hay không?
Hai mắt Hổ Nữu sáng rực nhìn Vương Đằng, hưng phấn hỏi.
- Hổ Phong?
Vương Đằng duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trán trơn bóng của Hổ Nữu, tức giận nói:
- Chuyện này sau này hãy nói đi.
- Hổ Phong gì chứ? Nghe không khí phách gì cả, ít nhất phải không được làm mất uy danh của Thái Sơ Thần Tông, ít nhất cũng phải gọi là Thần Hổ phong mới được.
Vương Đằng âm thầm suy nghĩ.
Vương Đằng vẫn rất tin tưởng vào thiên phú đặt tên của hắn.
- Các ngươi trong lúc rèn luyện bên ngoài phải biết khai hỏa danh khí của Thái Sơ Thần Tông.
Vương Đằng nói với mấy đồ đệ.
Đối với loại tông môn mới thành lập, muốnthu nhận đệ tử xuất sắc thì danh khí là rất quan trọng.
Một tông môn không có tên tuổi thì có thể có bao nhiêu người biết, lại có bao nhiêu người nguyện ý gia nhập, chỉ có danh khí vang dội, người khác mới sẽ biết đến tông môn này, mới nguyện ý gia nhập tông môn này.
Vì vậy, Vương Đằng quyết định chia thành hai đường làm việc, một đường để các đệ tử bên ngoài khai hỏa danh khí Thái Sơ Thần Tông, một đường khác là tìm các đại gia tộc như Sở gia, Hồng gia đến giúp đỡ, ví dụ như cử hành một đại hội thiên kiêu gì đó...
- Sư tôn, vậy địa chỉ tông môn chúng ta ở đâu?
Ngô Hoành lên tiếng hỏi.
- Cái này... Mấy ngày nay vi sư đi tìm xem thử, chẳng mấy chốc nữa sẽ có kết quả.
Vương Đằng giống như không quan trọng nói.
Thật ra vấn đề này cũng không phải là vấn đề gì lớn đối với hắn cả.
Đến lúc đó tùy tiện tìm một chỗ, chiếm diện tích làm tông là được rồi.
Dù sao thì muốn tìm kiếm phúc địa ở Vương triều Đại Càn cũng là một chuyện khó như lên trời.
Cho dù là tông môn của Kiếm Tông thì bây giờ Vương Đằng cũng chướng mắt.
Có lẽ chỉ có tổng bộ nhưng thế lực lớn như Võ Đấu Trường, Thiên Cơ lâu, Trân Bảo các này, Vương Đằng mới có thể để mắt.
Nhưng mà tạm thời Vương Đằng vẫn chưa chuẩn bị tốt việc đặt chân vào vực Thiên Phong, nhân thủ bên cạnh hắn còn chưa đủ.
Mặc dù bây giờ hắn rất biết đánh nhau, nhưng bên cạnh cũng không có nhiều nhân thủ, đánh xuống địa bàn cũng không ai quản lý.
Huống chi, đối với chuyện vực Thiên Phong có cường giả Thần cảnh hay không, Vương Đằng vẫn giữ thái độ rất cảnh giác.
Mặc dù căn cứ theo lời Giang Quân nói, vực Thiên Phong không có Thần cảnh, mạnh nhất cũng là Bán Thần, nhưng Vương Đằng cũng chỉ tin năm phần.
Khó bảo đảm một nơi hẻo lánh sẽ không xuất hiện một ẩn sĩ trâu bò.
Hắn là một người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết.
Vương Đằng tình nguyện tiết tấu chậm một chút, vững vàng một chút, cũng không muốn mạo hiểm quá lớn.
Tuổi thọ của hắn rất dài, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, hoàn toàn có thể chờ đợi được, chờ hắn vận khí phá 1000, chờ hắn đột phá Thần cảnh...
Địa vực của vực Thiên Phong rộng lớn vô biên, có hàng trăm ngàn nhân khẩu, các loại tông môn, thế lực gia tộc, nhiều vô số kể, như Vương triều Đại Càn, ở vực Thiên Phong cũng có hơn mười ngàn nhân khẩu.
Mà càng đến gần trung tâm của vực Thiên Phong thì cường giả ở đây cũng càng nhiều, các loại gia tộc cường đại, thế lực của tông môn ở đâu cũng có.
Ở đây, mỗi ngày đều có các thế lực bị diệt, thế lực mới nổi lên.
Đương nhiên, cũng có loại quái vật khổng lồ đó một mực nhìn xuống tất cả những điều này.
Võ Thành, đây là một thành trì cổ xưa vô cùng cường đại và hùng vĩ, đã có gần mười ngàn năm lịch sử, nó giống như một con cự nhân đứng sừng sững ở đó, quan sát toàn bộ vực Thiên Phong.
Nơi này chính là chỗ của tổng bộ Võ Đấu Trường, cũng là chỗ trung tâm của vực Thiên Phong.
Võ Thành chiếm diện tích cực lớn, nhân khẩu trong thành rất nhiều, mỗi ngày người tu luyện trong Võ Thành cũng càng nhiều vô số kể.
Trong thành trì, cao thủ như mây, thế lực lớn nhỏ vô số, trong đó không thiếu một số cường giả thế lực mạnh mẽ phái tới, nhưng những người này đều tuân thủ quy tắc chế định Võ Đấu Trường.
Không chỉ là bởi vì trong thành có đội ngũ thành vệ tuần tra, thành chủ là cường giả Đế cảnh đỉnh phong, mà còn là bởi vì trên bầu trời Võ Thành có thất trọng thiên, nơi đó mới là hạch tâm của toàn bộ Võ Đấu Trường, có vô số cường giả tu luyện ở trong đó, trong đó có cường giả Thánh cảnh cư trú ở đệ thất trọng thiên.
Đúng vậy, toàn bộ Võ Thành có thể nói là phòng thủ kiên cố, cho dù là cường giả Thánh cảnh cũng chưa chắc có thể làm rung chuyển được Võ Thành.
Lúc này, đệ tử Võ Đấu Trường trong đệ lục trọng thiên.
Hơn mười bóng người hư ảo xuất hiện ở trong không trung, những bóng người này vừa xuất hiện đã dẫn động linh khí vô tận xung quanh, tập hợp lại với nhau, hình thành từng tia chớp màu tím nhỏ, cuối cùng ngưng kết thành một đám bóng người ngưng thực, trên cơ thể tản ra khí tức cường đại.