Triệu Thiên:
- Sư tôn, ngài nói có bí mật nào mà chúng ta không thể nhìn ra hay không?
Phương Húc sờ lên ót:
- Thế nhưng ta không nhìn ra cái gì?
- Nơi này quả thật là nơi các ngươi nhìn thấy, cũng không có bí mật gì có thể nói.
Vương Đằng nói.
- …
- Chỉ cần thực lực của ngươi cường đại thì thành lập tông môn ở đâu cũng như nhau, người khác cần tìm kiếm những nơi dư thừa linh khí để thành lập tông môn, nhưng đối với chúng ta thì hoàn toàn không cần phải làm điều đó, mà các ngươi cho rằng Vương triều Đại Càn có nơi nào làm cho vi sư để mắt à?
Lời nói này của Vương Đằng cực kỳ bá khí.
- Hơn nữa nơi này chỉ là chỗ của tạm thời Thái Sơ Thần Tông chúng ta, chờ sau này phát hiện nơi tốt hơn thì hoàn toàn có thể dời cả tông đi.
Nghe xong sư phụ nói một phen, mấy người Phương Húc cũng hiểu ra.
Với thực lực của sư phụ như vậy, nếu hắn thật sự muốn tìm một nơi tốt để thành lập tông môn thì hoàn toàn không phải là chuyện khó gì.
Dù sao thì trong tay những đại tông môn và đại gia tộc kia cũng có một số nơi tốt, sư tôn hoàn toàn có thể mạnh mẽ cướp lấy, cho dù là nơi ở của tông môn Kiếm Tông cũng không phải là chuyện khó gì.
Sư tôn không làm như vậy, khẳng định là chướng mắt những nơi này.
Còn về chuyện không có đạo đức như cưỡng chiếm đoạt đi tông môn người khác thì đó chính là một chuyện cười lớn.
Ở trong giới tu luyện, thực lực cường đại vi tôn, thực lực cường đại tức là chân lý, diệt tộc nhân, diệt tông môn nhân số lượng cũng không ít, vì chính là cướp đoạt tài nguyên...
- Tốt, các ngươi đều cách xa một chút, vi sư muốn cải tạo nơi này một chút.
Nguyên nhân Vương Đằng chọn nơi này cũng là bởi vì nơi này đủ hoang vu, ba ngàn dặm xung quanh cũng không có khói lửa nhân gian.
Vương Đằng không phải là quá để ý đến việc dưới đất có khoáng mạch linh thạch hay không, nếu như vậ thì Vương triều Đại Càn cũng không có nơi nào hắn có thể hài lòng, cho dù là nơi của tông môn Kiếm Tông cũng chỉ là linh khí nhiều hơn một chút mà thôi, muốn đạt được mức độ hài lòng của hắn thì còn kém xa.
Hắn tin tưởng, chờ sau khi hắn cải tạo nơi này một phen, hoàn cảnh tu luyện sẽ không kém hơn những đại tông môn Kiếm Tông kia.
Nhìn thấy mấy người Phương Húc lui xa về phía sau, Vương Đằng cũng bắt đầu động thủ.
Một bóng người khổng lồ xuất hiện sau lưng Vương Đằng, hắn khẽ vươn tay, chộp tới một ngọn núi nhỏ ở phía xa.
- Ầm ầm...
Nhất thời, mặt đất rung động, thanh thế to lớn, một tiếng động lớn truyền ra, ngọn núi nhỏ bị bàn tay của hư ảnh khổng lồ nhổ tận gốc.
- Ừm, nơi này cần đặt một cái.
“Ầm ầm” một tiếng!
Ngọn núi nhỏ từ trong tay của hư ảnh khổng lồ rơi xuống, rơi vào vị trí chỉ định của Vương Đằng.
- Ầm ầm...
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, mặt đất liên tục rung động, ngọn núi xa xa cũng đang không ngừng biến mất.
May mắn là xung quanh không có bóng người tồn tại, nếu không thì động tĩnh này đủ để dẫn tới một nhóm lớn người.
Chưa đầy một giờ, Vương Đằng đã di chuyển đến ngọn núi 36, trong đó, một ngọn núi lớn nhất, ở xung quanh nó còn có mười một ngọn núi nhỏ hơn một chút, và 24 ngọn ngọn núi nhỏ hơn ở bên ngoài.
- Tạm thời như vậy đi, sau này không đủ lại thêm.
Vương Đằng nhìn bố trí của mình, rất là hài lòng.
- Sư tôn, ba mươi sáu ngọn núi có phải có hơi ít hay không?
Mấy người Phương Húc ở phía xa thấy Vương Đằng làm xong cũng bay tới.
- Đúng vậy, sư tôn, ngọn núi này ít quá hay không?
Ngô Hoành nhìn 36 ngọn núi, lên tiếng hỏi.
- Tạm thời như vậy là đủ rồi, sau này không đủ thì sẽ dời thêm nữa.
Vương Đằng tùy ý nói.
Dù sao thì Thái Sơ Thần Tông của bọn họ còn không có nhiều người, mấy người sư đồ của bọn họ, lại thêm một số người của tộc Âm U trong Trấn Ma tháp, tổng cộng cũng chỉ có 50 người, cho dù sau này thu nhận một số đệ tử thì cũng tạm thời đủ ngọn núi 36.
Phương Húc:
- …
Ngô Hoành:
- …
Hổ Nữu:
- …
Sở Chiếu:
- …
…
Mấy người đều cảm thấy lời của sư phụ nói ra quá có đạo lý, ngữ khí tùy ý này không đủ lại càng thêm!
- Được rồi, mấy người các ngươi đi lên mấy ngọn núi kia bố trí một số trận pháp đi.
Vương Đằng phân phó với Phương Húc và những người khác.
Một tông môn, quan trọng nhất không chỉ là tu luyện hoàn cảnh, mà còn có các loại trận pháp phòng ngự, trận pháp phụ trợ của tông môn, tất cả đều rất trọng yếu.
- Vâng, thưa sư tôn.
Mấy bóng người kia bay về phía 36 ngọn núi.
Nhìn thấy mấy đồ đệ đều bận rộn, Vương Đằng làm sư tôn đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi.
Các đồ đệ bố trí các loại trận pháp nhỏ trên ngọn núi, còn hắn thì bận bịu hơn, bố trí cả một đại trận bảo vệ tông môn.
Một đại trận hộ tông tốt là quan trọng nhất, nhất là đối với một thế lực lớn thì một đại trận hộ tông cường đại, hoàn toàn không thua gì có một vị cường giả tọa trấn.
Mà lần này, Vương Đằng chuẩn bị bố trí là đại trận cấp bậc Thần giai, chính là khen thưởng lần thứ nhất hắn rút thưởng nhận được.
Nếu muốn duy trì đại trận Thần giai vận chuyển thì cần rất nhiều linh thạch, thậm chí là có khoáng mạch linh thạch mới được, nhưng may mắn là Vương Đằng đã có biện pháp giải quyết, đó chính là 100 viên Thần Thạch hạ phẩm trên người hắn.
Năng lượng một viên Thần Thạch hạ phẩm đã được cất giữ đủ để bù đắp cho một tòa khoáng mạch linh thạch.
- Càn, Khôn, Khảm, Ly...
Tám mặt trận kỳ xuất hiện trước người Vương Đằng, theo ngón tay của hắn điểm một cái, bắn về tám phương hướng, sau đó biến mất dưới mặt đất.
Sau khi thiết lập mắt trận xong, Vương Đằng lại đặt từng viên thần thạch vào trong mắt trận, sau đó bấm ngón tay thành ấn.
- Mở!
Tám đạo ấn đen bắn về phía tám đại trận bị kích hoạt, trong chốc lát, trên bầu trời gió thổi mây bay, từng đám mây đen tụ lại, mơ hồ có tiếng sấm nổ truyền ra.
- Ầm ầm...
Linh khí trên mặt đất giống như nhận lấy triệu hoán, từ bốn phương tám hướng bao phủ về phạm vi bị đại trận hộ sơn Bát Hoàng Vô Cực bao phủ.
Tình cảnh này làm đám người Phương Húc đang bố trí trận pháp bên trong ba mươi sáu ngọn núi bị kinh động.