Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 411 - Chương 411. Bảo Thú Hình Người (1)

Chương 411. Bảo Thú Hình Người (1) Chương 411. Bảo Thú Hình Người (1)

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lý Lộc cũng cảm thấy rất là may mắn.

Mặc dù hắn có chút tu vi Đế cảnh, nhưng một khi rơi vào trận pháp Thánh giai thì sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đừng nhìn thấy bây giờ Mạc Kỳ và Bàng Quang giống như không sao, nhưng đó là vận khí của bọn họ tốt mà thôi, nếu vận khí không tốt một chút thì sợ rằng sau khi tiến vào trận pháp đã chết rồi, đây chính là sự đáng sợ của trận pháp Thánh giai.

- Xem ra vị tiền bối này cũng là một vị trận pháp tông sư.

Hạ Tử Ngôn bất động nhìn thoáng qua Công Tôn Thắng bên cạnh.

- Nếu vị tiền bối này chịu làm Thái Thượng trưởng lão để Hạ gia chúng ta cung phụng, đủ để che chở đến lúc Hạ gia chúng ta xuất hiện một vị Thánh cảnh mới.

Lúc này, trong lòng Hạ Tử Ngôn rất kích động, đồng thời cũng là rất thấp thỏm lo lắng.

Một vị cường giả Thánh cảnh, lại thêm thân phận Trận Pháp tông sư, tuyệt đối sẽ không yếu hơn lão tổ Hạ gia bọn họ, hoàn toàn có thể coi như là một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ để đối đãi.

Nhưng mà hắn cũng biết rằng cường giả như vậy chỉ sợ Công Tôn Thắng và vị kia cũng sẽ cực lực lôi kéo, thực sự hắn không có bao nhiêu sức cạnh tranh với ba người này.

- Xem ra phải truyền tin cho lão tổ rồi.

Sự thật cũng đúng là như thế, Công Tôn Thắng ở bên cạnh cũng chuẩn bị truyền tin tức này về cho gia tộc.

Mặc dù hắn có chút cao ngạo, nhưng vẫn có một ít gì đó mà hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.

Cường giả giống như vậy, hoàn toàn đáng giá để Công Tôn gia bọn hắn đại lực lôi kéo.

Chỉ riêng thân phận trận pháp tông sư đã đáng giá để Công Tôn gia bọn họ lôi kéo, lại càng không cần phải nói đồng thời còn là một vị cường giả Thánh cảnh.

Nhưng mà hắn cũng biết rằng bằng vào thân phận của hắn thì vẫn còn hơi thấp, dù sao thì bên cạnh hắn vẫn còn có một vị Tam Trường Chủ của Võ Đấu Trường.

- Hả?

Đúng lúc này, vẻ mặt của Mã Đức khẽ động, trong cảm nhận của hắn, một chiếc linh chu đang lấy tốc độ cực nhanh bay về phía bọn hắn.

Khoảng cách bọn người Mã Đức 10 ngàn mét, một chiếc linh chu dừng ở giữa không trung.

Lúc này, trong lòng Sở Chiếu đã có chút khó hiểu.

Hắn mới rời khỏi bao lâu, sao vừa trở về đã nhìn thấy nhiều người ở trước cửa chính tông môn của mình như vậy rồi, nếu như hắn không nhìn lầm thì tu vi của mấy người trước mắt kia đều cao hơn hắn rất nhiều.

Thậm chí có mấy người hắn còn không nhìn thấu tu vi, chỉ nhìn khí tức kia cũng đã không kém hơn sư tôn và sư thúc.

Quan trọng nhất là ánh mắt mấy người kia khi nhìn thấy hắn có chút kỳ quái, giống như một ác hán nhìn thấy mỹ nữ.

Lúc này, hắn thật giống như một con cừu non cô độc mà lại không có lực lượng.

Mà sau khi Tiểu Bạch quấn quanh ở trên cánh tay hắn nhìn thấy cảnh này thì nó lại càng run rẩy sợ hãi, thậm chí nó không dám nhìn thẳng vào lão đầu như có vẻ gần đất xa trời kia, nó luôn cảm thấy khí tức của lão đầu già yếu đó không thua kém gì người độc ác kia, mà quan trọng hơn là ánh mắt của lão đầu kia nhìn về phía chủ nhân của hắn rất kỳ dị.

- Chủ nhân, nhanh gọi sư tôn của ngài ra đây cứu mạng!

Âm thanh của Tiểu Bạch vang lên trong đầu Sở Chiếu.

Sở Chiếu:

- …

Có điều ngược lại hắn có thể gọi sư thúc ra cứu mạng.

Bọn người Hạ Tử Ngôn, Lý Chiếu nhìn thấy Sở Chiếu đúng là có chút giật mình, có chút nóng rực.

Mặc dù Sở Chiếu tu luyện Khi Thần Bảo Thuật có thể che giấu tu vi của mình, nhưng bốn người Mã Đức vẫn liếc mắt một cái đã nhìn ra nội tình của Sở Chiếu.

Dù sao thì chênh lệch của hai bên vẫn là quá lớn, mà Sở Chiếu cũng chưa luyện xong Khi Thần Bảo Thuật, cho dù Khi Thần Bảo Thuật có thần kỳ như thế nào thì cũng không thể bù đắp được chênh lệch này.

Giống như một người tu luyện Chân Võ cảnh, tay cầm một món Thánh khí, cho dù mạnh thế nào đi nữa cũng không đánh lại Vương cảnh.

Đương nhiên, nếu như đổi lại là Vương Đằng hoặc là Vương Vô Địch xuất hiện trước mặt mấy người Mã Đức, trong tình huống không toàn lực ra tay thì bọn họ tuyệt đối không nhìn ra được.

- Không ngờ trong một vương triều nhỏ như vậy lại có thiên tài như thế.

Trong lòng mấy người Lý Thụy âm thầm suy nghĩ.

Cốt linh chỉ khoảng 20 tuổi, thiên phú kỳ giai, tu vi Thiên Võ cảnh đỉnh phong, căn cơ hùng hậu, những thứ này lấy ra một mình không tính là gì, nhưng khi những thứ này đều xuất hiện cùng lúc trên người một người thì thật sự là quá khủng bố.

Cho dù là thế lực cường đại như Võ Đấu Trường và Trân Bảo các thì thiên tài như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Không chỉ cần bản thân hắn có thiên phú tu luyện và ngộ tính kinh khủng, mà còn phải đạt được bồi dưỡng từ nhỏ và vô số tư nguyên chống đỡ mới được, những thứ này đều không thể thiếu một thứ.

Mà hiện tại, trước mắt mấy người lại xuất hiện một vị thiên tài giống như vậy, làm sao có thể không khiến cho mấy người bọn hắn giật mình.

Cho dù là cường giả Thánh cảnh như Mã Đức cũng nhìn về phía Sở Chiếu với ánh mắt rất tha thiết, không chỉ là bởi vì tư chất khủng bố của người trẻ tuổi kia mà còn là bởi vì đồ trên người hắn.

Khi Sở Chiếu xuất hiện vào lúc này, trong đầu của hắn đã vang lên âm thanh kích động và hưng phấn của Bằng Bảo Thú:

- Chủ nhân, trên người người này có rất nhiều khí tức bảo vật, có rất nhiều bảo vật khí tức còn cường đại hơn bảo vật của ngài! Chủ nhân, ta cảm thấy người này chính là bảo thú hình người, khí tức của bảo vật trên người hắn rất nhiều.

Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao Mã Đức nhìn về phía Sở Chiếu với ánh mắt như vậy.

Nhưng có thể trở thành Thánh cảnh, ai mà không có một chút cơ duyên.

Mà Tầm Bảo Thú kia chính là một trong những cơ duyên mà năm đó Mã Đức lấy được.

Mặc dù thực lực của Tầm Bảo Thú không mạnh, cũng không nắm giữ huyết mạch Thánh Thú, huyết mạch Thần Thú, nhưng xét về giá trị thì tuyệt đối sẽ không kém hơn những yêu thú kia.

Tất cả thiên phú của nhóm Tầm Bảo Thú đều hướng về tầm bảo, nếu như gặp phải bảo vật trân quý thì sẽ cực kỳ hưng phấn và kích động, bất luận là các loại thiên tài địa bảo hay là linh khí cường đại, đan dược, các loại quặng mỏ... Những thứ này đều có thể bị Tầm Bảo Thú cảm nhận được.

Bình Luận (0)
Comment