Tầm Bảo Thú này đã bồi bạn với hắn gần ngàn năm, là Tầm Bảo Thú đã gặp qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, cho dù là Thánh khí, thiên tài địa bảo Thánh giai cũng gặp qua không ít.
Nhưng bây giờ nó lại biểu hiện hưng phấn và kích động như vậy, có thể thấy được bảo vật trên người Sở Chiếu quý giá đến cỡ nào.
- Ít nhất có mấy món Thánh khí, thậm chí là Thánh khí Thánh giai cực phẩm.
Trong mắt Mã Đức lộ ra một tia tham lam.
Cho dù là hắn thì trên người cũng chỉ có một món Thánh khí thượng phẩm mà thôi.
- Người này đã tới đây rồi, chỉ sợ có liên quan đến Thánh cảnh kia, trên người hắn có nhiều bảo vật như vậy, nơi này lại có đại trận thần bí cường đại... Người này tuyệt đối đã thu được một cơ duyên to lớn, nói không chừng là truyền thừa hoàn chỉnh của một vị cường giả Thần cảnh!
Trong đầu Mã Đức lóe lên rất nhiều suy nghĩ, sau đó liên hệ đủ loại manh mối, cuối cùng hắn đưa ra một kết luận khủng bố.
Trên thực tế, đúng là trên người Sở Chiếu có mấy món Thánh khí, trong đó không chỉ có một món Thánh khí Thánh giai cực phẩm, mà còn có một món Thánh khí Thánh giai thượng phẩm, và hai món Thánh khí Thánh giai trung phẩm.
…
Trong Thái Sơ Thần Tông, Vương Vô Địch cũng không khỏi nhẹ lắc đầu, hắn quên mất Sở Chiếu, càng không ngờ rằng Sở Chiếu lại trở về vào đúng lúc này, vừa vặn gặp phải những người kia.
- Xem ra bây giờ lại phải đi ra ngoài rồi.
Vương Vô Địch vừa dứt lời thì bóng người của hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
…
- Các vị tiền bối, không biết tại sao các ngươi lại tới nơi này?
Trên mặt Sở Chiếu lộ ra một nụ cười thân thiết hỏi.
- Sư tôn từng nói, gặp phải nhiều người mạnh hơn mình thì bản tâm phục tùng là đủ... Có lẽ sư thúc ở trên núi cũng đã thấy hết mọi chuyện, không cần mấy hơi thở là có thể xuất hiện.
Lúc này, trong lòng Sở Chiếu đã cực kỳ khẩn trương, dù sao thì cho dù đối mặt với nhiều người không biết là kẻ địch hay bạn bè thì có khẩn trương cũng là đương nhiên.
Quan trọng hơn là ánh mắt mấy người kia nhìn về phía mình rất tha thiết, nhất là lão đầu có chút gầy gò kia, ánh mắt nhìn về phía hắn làm cho Sở Chiếu cảm giác có chút không lạnh mà run, giống như muốn lột sạch quần áo của hắn.
Tuy phía sau hắn còn có hơn một trăm người, nhưng lại không thể để cho hắn cảm nhận được chút lực lượng nào.
Thậm chí nếu mấy người trước mặt muốn làm khó hắn thì chỉ sợ hắn cũng không cố kỵ những người này chút nào.
- Tiểu hữu, ngươi là người của tông môn này à? Không biết sư tôn của ngươi là ai?
Trên mặt Hạ Tử Ngôn cũng lộ ra một nụ cười thân thiết, ấm giọng hỏi.
Mặc dù hắn không biết rằng trên người Sở Chiếu có loại bảo vật trân quý này, nhưng tất nhiên cũng có thể đoán được, người thiếu niên trước mắt này chắc chắn có liên quan đến vị Thánh cảnh thần bí kia.
Không phải hậu bối, mà là loại đệ tử thân truyền.
Hạ gia bọn họ đã muốn kéo quan hệ với vị tiền bối kia, như vậy cũng rất cần phải có mối quan hệ thân thiết với người bên cạnh hắn.
Đúng vậy, cho dù Hạ Tử Ngôn thân là cường giả Đế cảnh thì cũng không thể hiện ra tư thái cường giả với Sở Chiếu.
- Vị tiền bối này, ta…
Đúng lúc này, vẻ mặt của Mã Đức khẽ động.
- Ha ha, không biết mấy vị đến Thái Sơ Thần Tông của ta có chuyện gì?
Âm thanh còn chưa dứt, mấy người Lý Thụy đã nhìn thấy một vị nam nhân cực kỳ anh tuấn xuất hiện trên linh chu của thiếu niên kia.
- Sao lại có thể như vậy được chứ, sao tốc độ vừa rồi của hắn lại nhanh như vậy!
Đám người Lý Thụy đều không dám tin nhìn thanh niên tuyệt trần đột nhiên xuất hiện này.
Giờ khắc này, ngay cả lông mi của Mã Đức cũng hơi nhíu một chút.
Tốc độ vừa rồi tuyệt đối không chậm hơn một số Thánh cảnh sơ kỳ.
Nhưng mà sao có thể như vậy được, khí tức của người kia cũng chỉ là Hoàng cảnh hậu kỳ mà thôi, sao tốc độ có thể so với Thánh cảnh sơ kỳ được chứ?
Chỉ có điều mấy người Mã Đức không biết là, tuy tu vi của Vương Vô Địch hơi thấp một chút, nhưng thực lực của hắn lại không yếu, mỗi phương diện đều rất nổi bật.
Lại thêm tu luyện môn công pháp Thần giai Cực Quang Thần Dị chuyên tu tốc độ, tốc độ của hắn nhanh hơn một chút cũng là chuyện rất bình thường.
- Sư thúc, cuối cùng người cũng đến rồi.
Nhìn thấy sư thúc xuất hiện bên cạnh của mình, Sở Chiếu cũng thở dài một hơi.
Nếu không thì để hắn đối mặt với ánh mắt nóng rực của mấy lão gia hỏa kia, áp lực của hắn quả thật quá lớn.
- Ừm.
Vương Vô Địch nhẹ gật đầu, lại liếc mắt nhìn một đám người trên linh chu, hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người Hạ Tử Ngôn, Công Tôn Thắng, Công Tôn Thắng của Trân Bảo các đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vương Vô Địch vừa tuấn mỹ lại có chút tà dị, bọn họ không thể không thừa nhận rằng nếu xét về khuôn mặt thì bọn họ đã thua rất triệt để.
Không chỉ là nữ nhân xinh đẹp có thể hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, mà nam nhân anh tuấn cũng như cũ có thể hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.
May mà phương diện tu vi cảnh giới hiện tại của hai người bọn họ còn chiếm được một chút ưu thế, nếu không thì thật sự đã bị đả kích.
Tuy nhiên, bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà xem thường vị thanh niên vừa xuất hiện này, chỉ bằng tốc độ xuất quỷ nhập thần vừa rồi đã đáng giá để bọn hắn cẩn thận đối đãi.
- Xem ra người này cũng là người của Thái Sơ Thần Tông, hẳn là có quan hệ sư huynh đệ với vị cường giả Thánh cảnh thần bí kia, chẳng lẽ đây là một thế lực tông môn nắm giữ truyền thừa đã lâu à?
Hai người đương nhiên cũng nghe được xưng hô của thiếu niên kia đối với người này.
Ngược lại, vẻ mặt của Mã Đức rất là dị thường, bởi vì lúc này trong đầu hắn đang vang lên âm thanh gần như điên cuồng của Tầm Bảo Thú:
- Chủ nhân, chủ nhân, trên người người này cũng có rất nhiều khí tức bảo vật, mà khí tức kia lại rất cường đại, là khí tức mạnh nhất mà ta từng thấy qua!
- Chủ nhân, ngươi nhanh đi cướp bảo vật trên người hắn tới đi, khí tức của bảo vật kia thật sự là quá mê người! Ta muốn ngày nào cũng được ở bên cạnh nó!