Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 413 - Chương 413. Mã Đức Ra Tay

Chương 413. Mã Đức Ra Tay Chương 413. Mã Đức Ra Tay

Nghe được âm thanh điên cuồng và hưng phấn của Tầm Bảo Thú, Mã Đức cũng có chút kinh hãi.

Phải biết rằng trong tay đại ca kết bái của hắn, đại trường chủ Võ Đấu Trường, có một món Thánh khí Thánh giai cực phẩm vô cùng kinh khủng, hoặc là nói là Thần khí tàn khuyết thì chuẩn xác hơn một chút.

Mặc dù là tàn khuyết, nhưng so với Thánh khí Thánh giai cực phẩm bình thường thì uy lực phải lớn hơn rất nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân đại ca hắn có thể lấy tu vi Thánh cảnh hậu kỳ để mà xưng là một trong những người đứng đầu Bán Thần.

Nhưng bây giờ nghe thấy ý tứ của Tầm Bảo Thú, khí tức của người này còn mạnh hơn bảo vật mà đại ca hắn đang có, còn muốn mê người hơn.

Điều này nói rõ cái gì, nói rõ rằng bảo vật trên người người này có thể là một món Thần khí, mà còn là một món Thần khí hoàn chỉnh!

- Tiểu Bảo, ngươi nói là món bảo vật trên người người này còn cường đại hơn ca ca ta, còn mê người hơn à?

- Đúng vậy, chủ nhân, ngươi nhanh đi cướp lấy bảo vật kia đi, mà lại giống như còn không chỉ có một... Thật sự là quá mê người!

Trong cơ thể Mã Đức là một con thú nhỏ toàn thân màu vàng đang cố gắng hít thở cái mũi nhỏ, hai mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt của nó tràn đầy vẻ vội vã.

Nó đang nghĩ đến việc bổ nhào vào người nhân loại kia để hít thở khí tức.

- Hả!

Mã Đức không khỏi hít một hơi khí lạnh.

- Không chỉ một món Thần khí, tuyệt đối là Thần khí!

Giờ khắc này, ánh mắt Mã Đức đều màu xanh, hắn cảm thấy cơ duyên của hắn đã đến, cơ duyên Võ Đấu Trường của bọn hắn cũng đã đến.

Mặc dù hắn có tu vi rất cao, tâm cảnh rất cao, nhưng khi đối mặt với thần khí thì vẫn không nhịn được, hoặc phải nói không có bất cứ người nào có thể nhịn được bị Thần khí hấp dẫn.

Cho dù là Thánh cảnh cũng giống vậy, bọn họ cũng là người, khi đối mặt với bảo vật Thần Khí thì sự tham lam của bọn họ còn có thể lớn hơn những người có tu vi thấp một chút.

Lúc này, hắn đã có chút không nhịn được muốn ra tay tranh đoạt, về phần vị cường giả Thánh cảnh thần bí kia, hắn đã không thấy quan trọng nữa, hoặc là nói, căn bản cũng không có người nào độ kiếp thành Thánh.

Phải biết rằng, một số bảo vật cường đại xuất thế cũng sẽ dẫn đến dị tượng, có lẽ chỉ là tu vi của người ở Vương triều Đại Càn này quá thấp, nhìn lầm cũng không chưa biết chừng.

Tất cả đều là đại cơ duyên mà người trước mắt này thu được, những thứ Thần khí, Thánh khí, trận pháp cường đại này đều là người này lấy được đại cơ duyên từ trong di tích.

Nếu không thì trên người hai tên này có tu vi không cao thì sao lại có nhiều bảo vật trân quý lại cường đại như vậy.

Nói không chừng bên trong khu vực bị trận pháp bao phủ kia còn có rất nhiều bảo vật, chẳng hạn như tấm bia đá kia...

Giờ khắc này, Mã Đức đã hoàn toàn bị lòng tham che mắt, lý trí cũng hoàn toàn bị che mất. (Lý trí trên người rất dễ bị mất, 99% người đều không thể ngăn cản ý muốn của mình).

Nếu như trong cơ thể hắn không có Tầm Bảo Thú, không biết trên người hai người này có Thần Khí hay Thánh Khí thì cũng thôi đi, nhưng mà dưới tình huống biết đến, không ai có thể bảo đảm lòng tham lam của mình.

Đặc biệt là dưới tình huống tu vi của bản thân càng cao thì thực lực càng cường đại.

Hắn có thể đi đến bước này không chỉ là dựa vào thiên phú, khi còn yếu, hắn cũng phải tham gia tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt cơ duyên với người khác, đây mới là nguyên nhân quan trọng hắn có thể đi tới được như ngày hôm nay.

Trong giới tu luyện, không phải bảo vật ở trong tay ai sẽ là của người đó, mà là phải xem thử có thể giữ được bảo vật đó hay không, không bị những người khác phát hiện, không bị những người khác cướp đi, đây mới là quan trọng nhất.

Nếu như thực lực không đủ, không gánh nổi bảo vật thì cũng chỉ là làm áo cưới cho người khác mà thôi.

Cho dù là gia tộc hay là thế lực tông môn, nếu như nắm giữ bảo vật không nên có, mà bị những người cường đại hơn để mắt tới, vậy thì đã định trước sẽ là một tai nạn.

Đạo đức, quy củ, ở trong giới tu luyện là do cường giả định đoạt, cho tới bây giờ đều không phải là người nhỏ yếu định đoạt.

Theo như Mã Đức nhìn thấy thì hai người trên linh chu kia không có tư cách nắm giữ những bảo vật đó.

Còn về hơn một trăm người yếu ớt trên linh chu thì hoàn toàn bị hắn bỏ qua.

Giờ khắc này, Mã Đức ra tay.

Không có bất cứ dấu hiệu nào, không nói lời nào, một luồng khí thế cuồng bạo mạnh mẽ làm người ta sợ hãi từ trên người Mã Đức bộc phát ra, không gian xung quanh tạo thành tầng tầng gợn sóng.

Hắn biến mất, sau đó trong nháy mắt xuất hiện trước người Vương Vô Địch.

Ngay cả Hạ Tử Ngôn, Lý Thụy ở bên cạnh cũng còn chưa kịp phản ứng.

Bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng Mã Đức xuất hiện trước mặt thanh niên, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu thanh niên.

Giờ khắc này, thiên địa cũng trở nên yên tĩnh.

Mặc dù thanh thế của Mã Đức ra tay lần này cũng không quá lớn, nhưng trong phạm vi 100 ngàn dặm xung quanh đều giống như bị một đạo khí tràng kỳ lạ khống chế, người ở trong không gian này đều giống như mặc lên một tầng gông cùm xiềng xích.

Nhất là Vương Vô Địch trực diện một chưởng này là người cảm thụ sâu sắc nhất, giống như rơi vào trong bùn.

Sở Chiếu ở bên cạnh hắn càng không cần phải nói, quanh người hắn giống như bị định trụ, căn bản không thể động đậy, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khô gầy kia vỗ xuống đầu sư thúc của mình.

Ngay trong lúc hàng ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay thon dài đánh về phía trước, chạm vào bàn tay khô gầy của Mã Đức.

- Ầm!

Hai bàn tay va vào nhau, phát ra một tiếng nổ lớn ầm ầm, không gian xung quanh hai người tạo thành tầng tầng gợn sóng, sóng nhiệt vô hình lan tỏa ra xung quanh.

Ngay cả linh chu dưới chân Vương Vô Địch cũng trầm xuống mấy phần.

Tuy chặn được một kích của Mã Đức, nhưng Vương Vô Địch vẫn như cũ mơ hồ ở vào hạ phong.

Dù sao thì chênh lệch giữa hắn và Mã Đức vẫn còn quá lớn, dù căn cơ của hắn có hùng hậu thì vẫn kém xa so với tu vi Thánh cảnh trung kỳ của Mã Đức.

Bình Luận (0)
Comment