Bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng Thánh cảnh mà cường giả vẫn lạc, chỉ là nghe nói qua, nếu như có cường giả Thánh cảnh vẫn lạc thì sẽ có dị tượng xuất hiện, điều đặc biệt lớn nhất chính là Thánh cảnh vẫn lạc một khu vực như vậy, sẽ xuất hiện màu đỏ như máu.
- Hẳn là vậy?
Chu lão nhìn dị tượng chân trời phía xa, có chút chật vật gật đầu nói.
Đây cũng là lần thứ nhất hắn nhìn thấy cường giả Thánh cảnh vẫn lạc.
Một lát sau, Chu lão mới phản ứng được, vội vàng nói với mấy người khác:
- Bây giờ chúng ta sẽ trở về Đại Chu, mặt khác truyền tin tức cho những người trong Vương Thành Đại Càn khác, bảo bọn hắn lập tức rời khỏi Vương triều Đại Càn, trở về Đại Chu.
Một vị cường giả Thánh cảnh vẫn lạc thì ở vực Thiên Phong tuyệt đối là một chuyện lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa, Vương triều Đại Càn sẽ có cường giả thế lực khác đến, Hoàng cảnh, Đế cảnh, thậm chí là Thánh cảnh cũng có thể.
Đến lúc đó, toàn bộ Vương Triều Đại Càn có thể sẽ rơi vào một trận gió lốc, mà những chuyện này đều không phải mấy người bọn họ có thể liên quan đến, thậm chí những đại gia tộc như bọn họ cũng không có tư cách tham gia.
Mấy bóng người vội vàng chạy khỏi đây, bay về phía Hoàng triều Đại Chu.
Đương nhiên, mấy người cũng chưa quên Diêu Thần Mậu bị trọng thương ngã xuống, cũng mang theo hắn trở về.
Mặc dù không thể hoàn toàn trở về cùng một chỗ, nhưng hắn cũng là một thành viên trong tám đại gia tộc, cho dù là một thi thể thì cũng phải mang về cho Diêu gia, hơn nữa hắn còn chưa chết, chỉ là bị trọng thương mà thôi.
…
Bên ngoài Thái Sơ Thần Tông.
Một đoàn người Lý Thụy trong Võ Đấu Trường yên lặng đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng lại không có chút biện pháp nào.
Khi nhìn thấy Tam trường chủ Võ Đấu Trường của bọn họ chạy trốn, trong lòng bọn họ có dự cảm không tốt.
Cũng không phải bọn họ không muốn rời khỏi đây, chỉ là giống như không có bất cứ cơ hội nào, bởi vì Vương Vô Địch đang ở bên cạnh, mang nụ cười trên mặt nhìn đoàn người bọn hắn.
Mặc dù bây giờ Vương Vô Địch nhìn qua rất ôn hòa, khí tức trên người cũng chỉ là Hoàng cảnh hậu kỳ, nhưng mấy người Lý Thụy vẫn chưa quên, lúc trước chính là người thanh niên này đã lấy thực lực của Hoàng cảnh hậu kỳ đại chiến với một vị Thánh cảnh trung kỳ, đồng thời còn chiếm được thượng phong.
Đây tất cả đều là giả tưởng mà thôi.
Ngay cả Trân Bảo các ở bên kia cũng không rời khỏi.
- Không biết chờ đợi chúng ta sẽ là cái gì đây?
Trong lòng Lý Thụy rất là bực bội.
Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phương hướng Vương Vô Địch một chút, sau đó đối mặt với đôi mắt ôn hòa của Vương Vô Địch thì thân thể đã không nhịn được rùng mình.
- Thật đặc biệt gặp vận đen, tên Mã Đức khốn này thật là một phế vật!
Lý Thụy ở trong lòng mắng Mã Đức nhiều lần.
Nếu không phải Mã Đức đột nhiên ra tay thì tình cảnh của hắn cũng sẽ không biến thành như hiện tại.
Ra tay thì ra tay, quan trọng nhất vẫn là đánh còn không lại người ta, một cường giả Thánh cảnh trung kỳ lại bị một cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ đè lên đánh, đây quả thực là làm cho cường giả Thánh cảnh mất mặt.
Quan trọng nhất là, cuối cùng khi chạy trốn còn mặc kệ những người trong Võ Đấu Trường bọn hắn, quả thực là.
Trên thực tế, một nhóm người Võ Đấu Trường đều mắng Mã Đức một cách hung hăng, ngay cả Giang Quân cũng không ngoại lệ.
- Vù!
Vương Đằng xuất hiện trước mặt mọi người, hắn nhìn thoáng qua bọn người Lý Thụy vẫn còn ở nguyên tại chỗ thì trong lòng rất là hài lòng.
Mặc dù vị Thánh cảnh này của Mã Đức đã chết, nhưng vẫn có không ít người ở đây.
Trên đường trở về, Vương Đằng đã cân nhắc xem nên xử lý đám người này như thế nào.
Hắn đã giết Tam trường chủ Võ Đấu Trường - Mã Đức, thả mấy người Lý Thụy kia rời khỏi là không thể nào, nhưng giết bọn họ lại có chút đáng tiếc.
Tuy thực lực của những người Lý Thụy kia không đáng chú ý lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có tu vi Vương cảnh trở lên, ở Vương triều Đại Càn tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất, cho dù là trong Đế quốc Đại Tần cũng không tính là yếu.
Trước mắt hắn vừa sáng lập Thái Sơ Thần Tông, thiếu nhất chính là nhân thủ, nhất là loại người có tu vi Vương cảnh trở lên này lại càng là thiếu rất nhiều.
Nếu như thủ hạ của hắn có những người này, rất nhiều chuyện đều có thể giao cho những người này làm, cho nên khi Vương Đằng trở về thì vận mệnh của những người này đã định.
- Trước mắt ta còn thiếu một ít nhân thủ, hiện tại cho các ngươi một cơ hội, nếu như nguyện ý gia nhập Thái Sơ Thần Tông ta, những chuyện cũ đều có thể bỏ qua, không biết các ngươi muốn như thế nào?
- Đương nhiên, nếu như các ngươi thật sự không nguyện ý thì bổn tọa cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi, chỉ đành đưa các ngươi đi gặp gia hỏa vừa rồi.
Giọng nói bình tĩnh của Vương Đằng vang lên bên tai mọi người, giống như một đạo sấm sét nổ vang.
Tuy khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng Vương Đằng xuất hiện thì trong lòng bọn hắn cũng có chút suy đoán, nhưng khi chính tai nghe được tin tức này thì trong lòng bọn hắn vẫn còn dâng lên một cơn gió lớn.
Tam trường chủ của Võ Đấu Trường vẫn lạc!
Một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ lại vẫn lạc!
Vừa mới qua bao lâu? Một cường giả Thánh cảnh trung kỳ đã vẫn lạc nhanh như vậy?
Nếu không phải người nói chuyện này là người thanh niên kia, nếu không phải bọn họ nhìn thấy tận mắt người của thanh niên kia chỉ là một kích đã đánh Mã Đức thành trọng thương, trọng thương bỏ chạy.
Bọn họ sẽ không tin tưởng, một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ lại vẫn lạc nhanh như vậy, ngay cả chạy trốn cũng không thể chạy thoát.
- Thế nào, các ngươi không nguyện ý à?
Mắt Vương Đằng lóe lên một đạo lãnh quang.
- Phù phù!
Người phản ứng đầu tiên là Giang Quân, hắn vội vàng quỳ xuống trước Vương Đằng, cung kính hô:
- Tông chủ đại nhân, ta nguyện ý gia nhập Thái Sơ Thần Tông!
- Giang trưởng lão, ngươi đây là…
Một vị trưởng lão nội vụ có tu vi Hoàng cảnh đang muốn nói gì đó đã bị một người khác kéo lại.
- Tiền bối, ta cũng nguyện ý gia nhập Thái Sơ Thần Tông!