Chỉ là đến lúc đó, việc hai người này phản bội hay không phản bội cũng không quan trọng.
Dù sao thì hai người này cũng chỉ là Đế cảnh mà thôi, phía trên bọn họ còn có Thánh cảnh, hai người này căn bản là người không làm chủ được.
Sở dĩ Vương Đằng hạ cấm chế với hai người này cũng chỉ là thuận tay làm, và thực lực của hai người này cũng không tệ lắm, biết đâu sau này có thể dùng tới.
…
Trong Thái Sơ Thần Tông.
Lúc này, Lý Thụy, Hạ Tử Ngôn và những người khác đều đã rời khỏi Vương triều Đại Càn và mọi người trong Võ Đấu Trường chỉ có hai người Bàng Quang và Mạc Kỳ ở lại.
Một người bản thân dù có là người của Vương triều Đại Càn, tộc nhân cũng đều ở trong Vương Thành, một người khác thì là một người hoàn toàn cô đơn, gia nhập vào Võ Đấu Trường cũng chỉ là vì có thể đột phá Hoàng cảnh.
Không lâu sau, mấy người Sở Chiếu và Phương Húc đã đi tới trước mặt Vương Đằng.
- Sư tôn, đều đã sắp xếp xong.
Phương Húc mở miệng nói ra.
- Ừm.
Vương Đằng gật đầu nói:
- Phương Húc, ngươi đi truyền tin cho mấy sư đệ của ngươi bảo bọn hắn nhanh chóng trở về.
- Ta đã biết, sư tôn.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, tuy rằng thực lực của mấy đồ đệ của hắn cũng không kém lắm, trên người cũng có thủ đoạn Vương Đằng lưu lại, nhưng nếu như có Thánh cảnh ra tay, dưới tình huống Vương Đằng bị kiềm chế, mấy đồ đệ của hắn vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Không thể xem thường năng lực tình báo của Võ Đấu Trường, cũng không thể dựa vào người của Võ Đấu Trường đều là kẻ ngốc, sẽ không động thủ với đồ đệ của hắn.
Cho nên việc để cho bọn hắn nhanh chóng trở về Thái Sơ Thần Tông là chuyện an bài tốt nhất.
Chờ giải quyết hoàn mỹ uy hiếp Võ Đấu Trường rồi tính sau.
Vương Đằng cũng không định chờ quá lâu, chờ xử lý xong chuyện bên này thì hắn sẽ chủ động giải quyết phiền phức này.
Nếu đã kết thù, vậy thì không cần phải giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì cũng chỉ có ngàn ngày làm cướp, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm được!
…
- Sở Chiếu, ngươi dẫn theo ba người Bàng Quang, Mạc Kỳ, Âm Hư đi đến Vương Thành Đại Càn, đưa người của Sở gia, Hồng gia về, thuận tiện xử lý Võ Đấu Trường trong Vương Thành.
Vương Đằng nói.
- Sư tôn, nếu Võ Đấu Trường có người phản kháng thì sao?
- Toàn bộ kẻ phản kháng… Giết!
Giọng nói của Vương Đằng lạnh lùng vang lên.
- Ta đã biết, sư tôn.
Sau khi mấy người Sở Chiếu rời khỏi, Vương Đằng lại nhìn về phía mấy người Lưu Linh, nói:
- Trong khoảng thời gian này, các ngươi nên cố gắng tu luyện, không được rời khỏi phạm vi Thái Sơ Thần Tông quá xa, cũng nói tam thúc các ngươi không được xa cách phạm vi Thái Sơ Thần Tông.
Lưu Linh.
- Ta đã biết rồi, sư tôn.
Hổ Nữu:
- Vâng, sư tôn!
- …
Đợi đến khi mấy đồ đệ đều rời khỏi, lông mày Vương Đằng khẽ nhíu lại.
- Võ Đấu Trường... Võ Thành... Thất trọng thiên... Trương Thiên Bá. . .
Trong đầu Vương Đằng lóe lên tin tức đạt được từ trong miệng người Lý Thụy, ánh mắt có chút lấp loé không yên.
Đối với những cường giả trong Võ Đấu Trường kia, Vương Đằng cũng không quá để ý quá nhiều.
Cho dù Võ Đấu Trường có năm vị cường giả Thánh cảnh, một người trong số đó vẫn là Trương Thiên Bá có danh xưng mạnh nhất dưới Bán Thần thì Vương Đằng cũng không sợ hãi.
Với thực lực của hắn, nếu như toàn lực ra tay thì việc đánh chết những người này hẳn là không khó.
Hiện tại vấn đề là hai vị cường giả Thánh cảnh của Võ Đấu Trường đều không có trong Võ Thành, trong đó đại trường chủ là Trương Thiên Bá đang ở trong cấm địa ở vực Thiên Phong để tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Một vị cường giả Thánh cảnh khác thì đang trấn thủ trong Đạo thành, mà Đạo thành chính là nơi thuộc thế lực Chính Đạo môn.
- Như vậy thật phiền phức.
Vương Đằng lấy tay nhẹ vuốt vuốt mi tâm.
Với thực lực của hắn thì không cần lo lắng cho hai người kia, cho dù là Trương Thiên Bá thật sự thành công đột phá đến Thánh cảnh đỉnh phong, thực lực có thể so với Bán Thần thì Vương Đằng cũng có nắm chắc giết chết hắn.
Hắn sợ là sợ Trương Thiên Bá trốn ở trong tối đánh lén những người khác của Thái Sơ Thần Tông, nếu như thật sự làm như vậy thì sợ rằng Thái Sơ Thần Tông sẽ tổn thất không nhỏ,
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những thế lực có thực lực không kém nhiều lần, rõ ràng hai bên có thù hận không đội trời chung mà những cường giả đứng đầu cũng không khai chiến toàn diện.
Một khi để cho cường giả kia đào thoát, vậy đối với phe thắng lợi cũng tuyệt đối là một phiền phức lớn.
Giống như La Thiên Hùng trước đây, cho dù chỉ là tu vi Đế cảnh đỉnh phong, nhưng cũng tạo thành tổn thất không nhỏ cho Võ Đấu Trường.
Lại càng không cần phải nói đến cường giả Thánh cảnh giống như Trương Thiên Bá, nếu như đánh lén trong bóng tối thì tuyệt đối là tai nạn của Thái Sơ Thần Tông.
Dù sao thì một con rắn độc vẫn luôn chờ trực đánh lén trong bóng tối còn nguy hiểm hơn nhiều so với con rắn độc xuất hiện trước mặt.
Trừ phi người của Thái Sơ Thần Tông không ra khỏi tông môn, nhưng trong mắt Vương Đằng thì chuyện này chắc chắn sẽ không thể nào.
- Vậy phải làm như thế nào đây?
…
Vương thành.
Từ khi các đại gia tộc trong Vương Thành đạt được tin tức có cường giả độ kiếp thành Thánh ở Vương triều Đại Càn thì bầu không khí trong Vương Thành đã có chút khẩn trương.
Lại càng không cần phải nói, sau khi người của tám đại gia tộc trong Hoàng triều Đại Chu đi tới Vương Thành.
Mặc dù người trong các đại gia tộc của Vương triều Đại Càn còn chưa có tư cách tiếp xúc với tám đại gia tộc kia, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến các đại gia tộc phỏng đoán.
Đáng tiếc không lâu sau khi bầu trời xuất hiện dị tượng thì người của tám đại gia tộc Đại Chu đều vội vàng rời khỏi Vương Thành Đại Càn, điều này cũng làm cho các đại gia tộc trong Vương Thành bắt đầu suy nghĩ miên mang, có phải Vương triều Đại Càn sắp xảy ra chuyện gì không hay không...
Ngay cả bốn đại gia tộc và cường giả Sở gia cũng đang suy đoán, lấy thân phận và địa vị của bọn họ, nghĩ đến cũng càng nhiều hơn.
- Gia chủ, theo ta thấy thì chỉ sợ không bao lâu nữa, Vương Thành Đại Càn sẽ xảy ra đại sự, Liễu gia chúng ta nên chuẩn bị sớm đi.