- Không biết Tiểu Quân còn nhớ ta hay không?
Lúc này, trong lòng Lãnh Ngạn đã trở nên kích động, nhưng lại vừa tâm tình bất định.
Trước lúc hắn rời khỏi, Tiểu Quân chỉ mới hơn hai tuổi, không biết đã nhiều năm như vậy rồi, nó có còn nhớ đến người phụ thân này hay không.
Còn nhiều năm như vậy, cũng không biết hai mẹ con Tử Nhân sống thế nào rồi...
Tất cả những suy nghĩ này đều lóe qua trong đầu Lãnh Ngạn.
- Tử Nhân, Tiểu Quân, lần này ta trở về, sẽ mang các ngươi về nhà!
Nghĩ đến đây, tốc độ của Lãnh Ngạn lại tăng lên mấy phần.
Lúc này, Lãnh Ngạn còn chưa biết chờ đợi hắn là cái gì, hoặc nói đúng hơn là chuyện trên thế giới này cho tới bây giờ đều không phải là lấy ý chí của một người làm chuẩn, ngày mai và ngoài ý muốn, không ai có thể biết được khi nào sẽ tới.
Hắn càng không biết là có một người đang theo sau hắn.
- Lãnh Ngạn, ta ngược lại muốn xem thử vì sao ngươi không chịu cưới Thật muội của ta làm vợ!
- Huyên Huyên, muội xem đi, ca ca mang ngươi về nhà rồi này!
- Huyên Huyên, không phải muội luôn nói với huynh là muốn trở về nhà à, hiện tại ca ca đã mang muội trở về nhà rồi!
- …
- Huyên Huyên, muội mở mắt ra nhìn đi, chúng ta đã về nhà rồi!
Một thiếu niên mặc áo đen lặng lẽ đứng trước một chiếc quan tài, vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân ảnh quen thuộc trong quan tài, trong miệng vô ý thức nỉ non.
- Ca ca, Huyên Huyên đói bụng.
- Ca ca, khi nào mẹ sẽ khỏi bệnh vậy?
- Ca ca, huynh nói xem phụ thân thật sự sẽ đến thăm chúng ta à?
- …
- Ca ca, Huyên Huyên ở đây, nhanh đi theo muội chơi đi!
- Ha ha ha…
Một tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai Lãnh Thiên Quân, ngay sau đó, một bóng người mặc áo màu đỏ từ bên cạnh Lãnh Thiên Quân chạy qua.
- Huyên Huyên, muội chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.
Lãnh Thiên Quân theo bản năng duỗi tay ra, chộp tới bóng người nhỏ bé trước mặt.
Tay của hắn trực tiếp xuyên qua bóng người mặc áo bông màu đỏ, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ có âm thanh “tí tách” nhẹ nhàng vang lên trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, sớm đã làm cho tầm mắt của hắn mơ hồ.
Cứ như vậyđứng ngơ ngác hồi lâu, thân thể Lãnh Thiên Quân mới khẽ nhúc nhích.
Hắn quay đầu nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc và xa lạ trong phòng, nhưng trong lòng thì chỉ có một mảnh mơ hồ.
Các đồ vật trong phòng vẫn bố trí giống như trong ký ức, nhưng lại không có hai bóng người quen thuộc kia.
- Thì ra đều đã không còn ở đây!
Lãnh Thiên Quân nhìn quanh căn phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên bóng người quen thuộc nằm trong quan tài.
- Huyên Huyên, ta nhất định sẽ tìm được muội! Nhất định có thể làm cho muội sống lại!
Nhìn bóng người trong quan tài băng, vẻ mờ mịt trong mắt hắn biến mất, chỉ còn lại một mảnh kiên định.
- Hả? Có người Thiên Võ cảnh đi tới thành Hắc Thạch?
Lãnh Thiên Quân nhướng mày, thu quan tài băng vào tiểu thế giới trong cơ thể của mình.
…
- Chính là chỗ này, Tử Nhân, ta sắp được nhìn thấy mẹ con các ngươi rồi.
Trong mắt Lãnh Ngạn tràn đầy sự kích động.
Lúc trước, hắn cũng an bài hai mẹ con Tử Nhân ở đây, đồng thời trước khi rời khỏi còn nói cho Tử Nhân biết, để cho nàng chờ hắn trở về đón hai mẹ con bọn họ.
Hiện tại, rốt cuộc hắn cũng trở về đón mẹ con bọn họ về nhà!
Tốc độ của Lãnh Ngạn rất nhanh, giống như một đạo tàn ảnh xuyên qua đám người, trực tiếp đi về phía một phương hướng trong thành.
Cho dù hắn đã 10 năm chưa trở về nhưng hắn vẫn rất quen thuộc với nơi này.
Nhưng càng đến gần nơi đó thì trong lòng Lãnh Ngạn càng cảm thấy lo lắng, bởi vì hắn không cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc từ chỗ đó.
Cuối cùng thì bóng người của Lãnh Ngạn vẫn đứng ở trước một căn nhà.
Bước chân của hắn tăng lên một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng quen thuộc trước mắt này, nhưng trong lòng của hắn lại là một mảnh lạnh lẽo.
Bởi vì hắn không cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc từ trong căn phòng này, giống như chủ nhân căn phòng này đã rời khỏi rất nhiều năm.
- Sẽ không, Tử Nhân chắc chắn sẽ ở lại đây chờ ta ta.
Lãnh Ngạn kềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, hắn đang muốn đi lên mở cửa phòng.
“Koẹt” một tiếng!
Cửa phòng bị mở ra, một thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng.
Lãnh Ngạn nhìn thiếu niên đi ra khỏi phòng này, trong lòng thầm run lên.
Hắn không cảm nhận được có người ở trong phòng, theo lý mà nói, nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen đột nhiên đi ra khỏi phòng này hẳn là kinh nghi, tức giận, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy thiếu niên này thì trong lòng lại trở nên kích động.
Đặc biệt là nhìn thấy thiếu niên kia rất giống với khuôn mặt của hắn lúc trẻ tuổi, trong lòng của hắn cũng trở nên kích động và hưng phấn.
Lãnh Thiên Quân cũng nhìn nam tử trung niên xuất hiện trước mặt mình như vậy, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
- Ngươi là Tiểu Quân?
Giọng nói run rẩy của Lãnh Ngạn vang lên.
- Đúng vậy, ngươi chắc chắn là Tiểu Quân!
Mười năm gần đây, hắn rốt cục lại một lần nữa gặp được con trai của mình.
Giờ khắc này, trong lòng của hắn trở nên kích động, những lo lắng lúc trước cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Đúng rồi, Tiểu Quân, mẹ của con đâu rồi? Nàng có sao không? Tại sao ta không cảm nhận được khí tức của Tử Nhân ở trong phòng?
Lời nói của Lãnh Ngạn có chút không mạch lạc hỏi, hắn hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Lãnh Thiên Quân lúc này.
Khi nhìn thấy một khắc này của Lãnh Ngạn, trong lòng hắn đã có một tia dự cảm, khi nghe được câu nói của Lãnh Ngạn, trong đầu Lãnh Thiên Quân giống như có một ngọn lửa đen kịt nổ tung.
Trong lòng của hắn vẫn luôn có hận, từ khi hắn và muội muội tiến vào nơi đó huấn luyện thì trong lòng hắn đã có một hạt giống cừu hận, hắn hận vì thực lực của mình yếu ớt, hận người đã bắt mình và muội muội đến đó, hận người trong căn cứ đó, cũng hận đối với nam nhân chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mình và muội muội này!
Một tiểu nữ hài với khuôn mặt tái nhợt chăm chú dựa vào trong lòng Lãnh Thiên Quân, ánh mắt mang theo hoảng sợ nhỏ hỏi:
- Ca ca, cha còn sẽ tới đón chúng ta về nhà không?
- Đương nhiên rồi, Huyên Huyên đừng sợ, chẳng mấy chốc cha sẽ đón chúng ta về nhà.
- …