- Ca ca, Huyên Huyên mệt rồi, không muốn đợi thêm nữa!
Thân ảnh gầy yếu của Lãnh Huyên Huyên lặng lẽ nằm trong lòng hắn.
Vào lúc này, sự oán hận trong lòng Lãnh Thiên Quân đã lên đến đỉnh điểm, không chỉ là đối với những người Vân gia kia, mà còn vì đã không thể bảo vệ tốt muội muội của mình, cũng có hận thù đối với của nam nhân trước mắt này!
Tuy trước đó những người Vân gia kia chết trận, hận trong lòng của hắn đã phát tiết ra một bộ phận, nhưng trong đáy lòng của hắn vẫn còn hận.
Có lẽ chỉ cần một ngày Lãnh Huyên Huyên không tỉnh thì sự hận ý kia cũng sẽ luôn tồn tại trong cuộc sống của hắn, chỉ là ngày bình thường, hắn sẽ luôn giữ kín sự thù hận này thật sâu trong lòng.
Nhưng một khắc khi Lãnh Ngạn xuất hiện, hận ý trong lòng hắn đã hoàn toàn bộc phát ra.
Lúc này, trong đầu Lãnh Thiên Quân chỉ có một âm thanh vang lên:
- Vì sao đến bây giờ ngươi mới xuất hiện? Vì sao ngươi không thể xuất hiện sớm một chút? Nếu như ngươi xuất hiện sớm một chút thì Huyên Huyên cũng sẽ không chết! Đến bây giờ mới xuất hiện thì có nghĩa gì nữa? Vì sao...
Từng tiếng chất vấn vang lên trong đầu Lãnh Thiên Quân, dần dần bao phủ thần hồn của hắn.
Hai con mắt của hắn dần dần biến thành màu đen, khí tức trên người cũng trở nên không ổn định.
Lúc này, Lãnh Ngạn cũng phát hiện trên người Lãnh Thiên Quân không thích hợp.
- Tiểu Quân, ngươi...
- Hừ! Lãnh Ngạn, đây là con trai của ngươi à? Đây chính là nguyên nhân ngươi vẫn không chịu cưới Thất muội của ta làm vợ à?
Giọng nói của Diêu Thần Quang vang lên cách đó không xa.
- Diêu Thần Quang, ngươi theo dõi ta!
Lãnh Ngạn nhìn về phía Diêu Thần Quang đột nhiên xuất hiện.
- Hừ, ta chỉ là muốn xem thôi...
- Ầm!
Diêu Thần Quang còn chưa nói hết câu thì đã bị một tiếng nổ lớn đột nhiên đánh gãy, khóe mắt hắn liếc về phía một vệt sáng màu đen đang lao về hướng Lãnh Ngạn.
- Vì sao bây giờ ngươi mới xuất hiện? Nếu như ngươi xuất hiện sớm một chút thì muội muội cũng sẽ không chết, mẹ cũng sẽ không chết! Vì sao...
Âm thanh phẫn nộ kèm theo một tia oán hận vang lên bên tai Lãnh Ngạn, ngay sau đó, cơ thể của Lãnh Ngạn bị đánh bay ra ngoài.
“Phanh” một tiếng, thân thể của Lãnh Ngạn nặng nề rơi xuống đất.
Lúc này, trong tai Lãnh Ngạn vẫn còn quanh quẩn âm thanh tức giận và oán hận vừa rồi.
- Tiểu Quân, ngươi nói cái gì? Tử Nhân chết rồi, sao có thể? Còn có muội muội cũng chết, ý ngươi là gì?
Lúc này, trong đầu Lãnh Ngạn đã trở nên hỗn loạn.
Sao người sống lại có thể chết được?
Tuy tu vi của Tử Nhân không cao, nhưng cũng có tu vi Chân Nguyên cảnh, ở trong tòa thành nhỏ này, tuyệt đối là vô địch, sao nàng có thể chết được?
Chẳng lẽ là có người khác ra tay? Còn có Tiểu Quân nói muội muội lại là có chuyện gì xảy ra...
- Nói cho ta biết, vì sao ngươi lại xuất hiện vào lúc này? Nếu ngươi có thể xuất hiện sớm một chút thì cũng sẽ không... Bây giờ ngươi mới xuất hiện thì có lợi gì chứ?
- Tiểu Quân, ngươi...
- Ầm!
Một quyền mang theo gió lạnh đánh vào bên cạnh Lãnh Ngạn, đánh bay hắn ra ngoài lần nữa.
Tàn ảnh màu đen thoáng qua đuổi kịp Lãnh Ngạn đang bay ngược lại, một chưởng đánh ra đánh trúng ngực Lãnh Ngạn.
- Bịch, bich, bịch.
Bóng người như quỷ mị liên tiếp lóe lên trên không trung, một lần lại một lần xuất hiện bên cạnh Lãnh Ngạn, quyền chưởng công kích lên thân thể hắn.
- Ầm! ầm! ầm!
Lúc này, Diêu Thần Quang ở bên cạnh đã nhìn đến ngây người.
- Đây là chuyện gì vậy? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Hiện tại, Diêu Thần Quang có chút mơ hồ, hai cha con nhiều năm không gặp không phải là nên cảm động mà khóc lóc à, vì sao lại biến thành như vậy? Còn có con trai của Lãnh Ngạn là xảy ra chuyện gì, vì sao lại có thực lực mạnh như vậy?
- Bịch, bich, bịch.
Khi Diêu Thần Quang nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lãnh Ngạn thì cuối cùng vẫn cắn răng một cái.
Mặc dù nàng không có tình cảm gì với Lãnh Ngạn, nhưng tốt xấu gì thì Lãnh gia cũng là minh hữu với Diêu gia nhiều năm, nếu như cứ như vậy nhìn thấy Lãnh Ngạn chết trước mặt mình thì có hơi nhiều điều không thích hợp.
Quan trọng nhất vẫn là thất muội…
- Đúng vậy, ta đây đều là xem ở trên mặt thất muội mới ra tay, nếu không cho dù nhìn tiểu tử này chết thì ta cũng sẽ không ra tay!
Diêu Thần Quang tự an ủi mình.
- Dừng tay!
Diêu Thần Quang xuất hiện bên cạnh hai người, một tay chộp về phía Lãnh Thiên Quân.
- Tiểu Quân, cẩn thận!
Lãnh Ngạn nhìn thấy một màn này, tư duy gần như đã đình chỉ rốt cục có thể thanh tỉnh lại.
Lãnh Thiên Quân sớm đã có phát hiện, đôi mắt đen nhánh nhìn thấy Diêu Thần Quang đột nhiên ra tay, hắn liếc mắt một cái, động tác trong tay không thay đổi, chỉ là khí tức trên người hắn càng thêm cường đại, ở phía sau hắn lại mơ hồ có một bóng đen xuất hiện.
- Ầm!
Bàn tay của bai người va vào nhau, phát ra một tiếng nổ lớn.
Vẻ mặt Diêu Thần Quang biến đổi, chỉ cảm giác một luồng lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể hắn.
- Bạch bạch bạch...
Diêu Thần Quang liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy trong ngực mình giống như có một cơn sóng lớn, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Mà nhìn lại Lãnh Thiên Quân thì thân thể của hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.
- Sao có thể như vậy được?
Diêu Thần Quang có chút không dám tin nhìn thiếu niên trước mặt.
Phải biết rằng hắn là người có tu vi Thiên Võ cảnh đỉnh phong, mà khí tức của tiểu tử trước mặt này cũng chỉ là Thiên Võ cảnh trung kỳ.
Mặc dù vừa rồi hắn cũng không sử dụng hết sức lực, nhưng mà...
Trước mặt hắn, thiếu niên mặc áo đen trước mặt hắn đã hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen tấn công hắn.
- Ầm ầm...
Đùi phải Lãnh Thiên Quân quét ra, tiếng sấm vang lên, nhất thời không gian chấn động, uy thế kinh khủng tràn ngập xung quanh.
Nhìn thấy một màn này, Diêu Thần Quang cũng không đoái hoài thương thế, lập tức nâng hai tay lên tiến hành ngăn cản.
- Răng rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai tay Diêu Thần Quang Tạ nghỉu xuống, mà đùi phải của Lãnh Ngạn đã đá vào trên người Diêu Thần Quang, đá bay cả người hắn cách ra mấy thước, hung hăng đập xuống đất.