Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 437 - Chương 437. Thiếu Niên Áo Đen Vừa Rồi Thật Sự Là Con Trai Của Ngươi À?

Chương 437. Thiếu Niên Áo Đen Vừa Rồi Thật Sự Là Con Trai Của Ngươi À? Chương 437. Thiếu Niên Áo Đen Vừa Rồi Thật Sự Là Con Trai Của Ngươi À?

- Phốc, phốc...

Máu tươi từ trong miệng tràn ra, Diêu Thần Quang nhìn về phía thiếu niên mặc áo đen, trên mặt hiện lên một tia khó có thể tin được.

Đây thật sự chỉ là một người có tu vi Thiên Võ cảnh trung kỳ, vì sao lại mạnh hơn Thiên Võ cảnh đỉnh phong như hắn rất nhiều, mà hắn lại có thể cảm thấy được, hiện tại thiếu niên mặc áo đen này còn mạnh hơn rất nhiều lúc ra tay đánh Lãnh Ngạn.

Cho nên nói, hai cha con này là đang diễn kịch cho mình xem à?

Diêu Thần Quang quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Ngạn bên kia, trên người hắn đều vết thương, khí tức trên người cũng là một trận đê mê, khóe miệng còn lưu lại máu tươi.

Nhưng thấy thế nào cũng không giống như đang diễn kịch cho mình xem.

- Ầm ầm!

Âm thanh bạo lực lại vang lên, vẻ mặt Diêu Thần Quang biến đổi, không chút suy nghĩ đã tránh được một bên lông lốc trên mặt đất.

Có vẻ như sớm đã đoán trước được điều này.

- Bịch, bịch, …

Thiếu niên mặc áo đen đạp chân xuống, thân hình bắn ra như đạn pháo.

- A...

Diêu Thần Quang phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hắn chỉ cảm thấy đau đớn ở lưng, một luồng lực lượng khủng bố nổ tung trên lưng hắn.

Thân thể Diêu Thần Quang bị đánh trúng, trực tiếp lướt qua mười mấy mét, đâm vào trên một bức tường rào.

Ngay vào lúc này lại có một tiếng gió thổi qua.

Diêu Thần Quang đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng Lãnh Thiên Quân nhanh chóng lấp lóe, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Rầm rầm!

Một quyền mãnh liệt đánh tới.

- Ầm ầm!

Tường vây đổ sụp, vùi lấp thân thể Diêu Thần Quang vào trong đó, bụi đất tung bay.

- A!

Diêu Thần Quang kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều như bị lệch vị trí lệch nhau, một miệng lão huyết từ trong miệng phun ra.

Giờ khắc này, hắn chỉ cảm giác ngực của mình giống như nổ tung, đau đớn kịch liệt làm cho toàn thân hắn run rẩy, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu đỏ tím.

Chuyện này hoàn toàn khiến cho Lãnh Ngạn bên kia nhìn đến ngây người.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây quả thật là Tiểu Quân à?

Lúc trước, lúc hắn rời khỏi thì Tiểu Quân mới hơn hai tuổi, hiện tại cũng chỉ mới 13 tuổi, nhưng tại sao thực lực của hắn bây giờ lại cường đại như vậy?

Phải biết rằng tu vi của Diêu Thần Quang chính là Thiên Võ cảnh đỉnh phong, thực lực con mạnh hơn hắn một ít, nhưng bây giờ lại bị Tiểu Quân đánh trọng thương chỉ trong thời gian mấy hơi thở.

Mười năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn có...

- Đạp, đạp, đạp…

Tiếng bước chân của Lãnh Thiên Quân vang lên trên con đường yên tĩnh, hắn từng bước một đi về phía Diêu Thần Quangtrong đống đá vụn.

Lãnh Ngạn nhìn thấy cảnh này cũng lấy lại tinh thần.

- Tiểu Quân, không được!

Thân hình Lãnh Thiên Quân hơi khựng lại, giống như quỷ mị biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện trước người Lãnh Ngạn.

Một quyền đánh ra, không khí nổ tung.

- Ầm!

- Bịch, bich, bịch…

Tiếng nổ vang vọng quanh quẩn trên đường phố, nhưng xung quanh lại không có người nào xem náo nhiệt.

Trên thực tế, không phải là những người xung quanh không phát hiện ra cảnh này, chỉ là sau khi cảm nhận được mấy khí tức cường đại này thì bọn họ đã trốn về phía xa rồi.

- Bịch, bich, bịch…

- A... a...

Trên đường phố yên tĩnh vang lên từng tiếng va chạm, ngẫu nhiên mang theo từng tiếng rên rỉ trầm thấp!

- Lần sau không được xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta sợ sẽ không nhịn được giết ngươi!

Bóng người của Lãnh Thiên Quân biến mất trên đường phố, chỉ lưu lại một câu nói lạnh lùng quanh quẩn trong đầu Lãnh Ngạn.

- Két két két.

Thật lâu sau, bên trong đống đá vụn, một bóng người thê thảm từ trong đó bò ra.

Trong tay Diêu Thần Quang xuất hiện mấy viên đan dược, sau đó nuốt toàn bộ vào trong miệng.

Diêu Thần Quang vận chuyển linh khí luyện hóa, trong nháy mắt, thương thế trên người hắn đã khôi phục một chút, khí tức trên người cũng cường đại hơn một chút.

Hắn chậm rãi đi đến trước người Lãnh Ngạn, cúi đầu nhìn xuống đất, nhìn bộ dáng thảm không chịu nổi, khóe miệng giật giật, lộ ra một nụ cười.

- Tê ~ niếc ~

- Không ngờ, Lãnh Ngạn ngươi lại có một ngày thê thảm như vậy, thật ra ta đã sớm muốn đánh ngươi một trận tàn nhẫn.

Diêu Thần Quang nói lải nhải liên tục, đáng tiếc, Lãnh Ngạn giống như không nghe thấy gì.

Nếu không phải Diêu Thần Quang có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt trên người Lãnh Ngạn thì có lẽ nghĩ hắn đã chết rồi.

- Ta nói cho Lãnh Ngạn ngươi biết, đây cũng chính là vì xem giao tình giữa Lãnh gia các ngươi và Diêu gia chúng ta là minh hữu, xem trên mặt Thất muội ta, ta mới ra tay cứu ngươi, nếu không…

Trong tay hắn xuất hiện mấy viên đan dược, ngồi xuống, mở miệng Lãnh Ngạn ra, nhét đan dược trong tay vào.

- Còn có sức lực thì tranh thủ thời gian tự mình luyện hoá đi.

- Cảm... cảm ơn...

Trong miệng Lãnh Ngạn chật vật phun ra hai chữ.

Cứ như vậy, một người yên lặng nằm trên mặt đất, một người khác đang khoanh chân ngồi ở bên cạnh khôi phục thương thế.

Qua một hồi lâu, Lãnh Ngạn từ dưới đất ngồi dậy.

Nhìn Lãnh Ngạn ngồi xuống, Diêu Thần Quang mang theo một tia sợ hãi hỏi:

- Lãnh Ngạn, thiếu niên áo đen vừa rồi thật sự là con trai của ngươi à?

Bên ngoài thành Hắc Thạch, trên một ngọn núi hoang.

Lãnh Thiên Quân nhìn phần mộ của mẹ, ánh mắt có chút ngẩn người.

- Mẹ, ta vừa nhìn thấy người trong miệng ngươi, đồng thời ta còn hung hăng đánh hắn một trận!

- Mẹ, người nói xem vì sao bây giờ hắn mới xuất hiện? Vì sao hắn không thể xuất hiện sớm hơn một chút? Nếu như hắn có thể xuất hiện sớm một chút thì người và muội muội cũng sẽ không…

- Ừm... Ha ha ha... Thiên Võ cảnh hậu kỳ, thực lực thật sự là quá cường đại nha, nếu như lúc trước ta có thực lực như hắn thì tốt biết bao, như vậy Huyên Huyên cũng sẽ không chết…

- …

- Có lẽ giống như lời ngài thường nói, hắn có nỗi khổ tâm của riêng mình, có chuyện riêng của mình, nhưng tất cả những chuyện này đều không thể trở thành lý do để ta tha thứ cho hắn được!

- Mẹ, người biết không, ngay vào một khắc vừa rồi, ta thật sự không nhịn được muốn giết hắn!

- …

- Mẹ, ta phải đi rồi, ta lần sau lại đến thăm người!

Lãnh Thiên Quân biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện ở đây, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua thân xào xạt.

Bình Luận (0)
Comment