- Cuối cùng cũng bước vào Thánh cảnh đỉnh phong, cũng là lúc phải trở về.
Trương Thiên Bá tự lẩm bẩm, bóng người trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, trong khu vực trung tâm Táng Thần cốc, một ngọn núi cổ xưa nguy nga thẳng tắp, đứng sừng sững giữa thiên địa.
Phía trên đỉnh của ngọn cổ sơn này rõ ràng là một tế đàn thật lớn.
Trên tế đàn có một khối bia đá màu đen lơ lửng.
Bia đá cao ba thước, rộng hai thước tám tấc, toàn thân đen nhánh, phía trên khắc đầy đồ đằng thần bí, mỗi một đồ ddằng đều sinh động như thật, tản ra một luồng khí tức tang thương.
Dưới đáy của bia đá là một viên đá màu đen trong suốt trôi nổi giữa không trung, lóe ra một tia sáng quỷ dị.
- Ầm ầm...
Thường cách một đoạn thời gian, tấm bia đá sẽ xảy ra chấn động, một loạt vết nứt đen nhánh xuất hiện xung quanh tấm bia đá, nhiều sợi năng lượng màu đen quỷ dị theo vết nứt tràn ra.
…
Quận thành Thiên Lĩnh.
Ngô Hoành nhìn ba người phía sau, trong lòng rất là hài lòng.
Ba người này cũng có thể bái nhập là đệ tử Thái Sơ Thần Tông, theo thứ tự là Triệu Linh Mộng, Điền Đại Thạch, Trịnh Uyển.
Trong đó, Triệu Linh Mộng là một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, nắm giữ lực lượng huyết mạch đặc biệt; Điền Đại Thạch chỉ có mười hai tuổi, nhưng theo dáng người nhìn lại thì càng giống như là một đại hán hơn, nắm giữ thể chất đặc biệt; Trịnh Uyển là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nắm giữ thể chất đặc biệt.
Đương nhiên, ba người đều chưa thức tỉnh, ngoại trừ Điền Đại Thạch nhìn qua có chút đặc biệt ra thì hai người khác nhìn qua cũng không có chút đặc biệt gì cả.
- Ba người các ngươi đi nói chuyện với phụ mẫu một phen, chờ lát nữa sẽ theo ta về Thái Sơ Thần Tông.
Ngô Hoành nói với ba người.
- Vâng, đại nhân!
- Ừm.
Ngô Hoành gật đầu, lại quay người nói với An Thiên Mệnh bên cạnh:
- An thúc thúc, thân nhân của ba người này trước hết làm phiền ngươi chiếu cố một phen.
- Yên tâm đi, Tiểu Hoành, chuyện này giao cho ta, ngược lại là hai cái tên không thành khí trong nhà ta, còn làm phiền ngươi quan tâm nhiều hơn.
Khuôn mặt An Thiên Mệnh tươi cười nói.
Sau lưng An Thiên Mệnh còn có một nam một nữ, chính là con trai trưởng An Ngôn và con gái nhỏ An Nhan Hinh của hắn, nghe được lời phụ thân của mình như vậy, trên mặt hai người đều lộ ra một tia xấu hổ.
Một người trong bọn họ được xưng là thiên tài số một của quận thành, người còn lại được xưng là mỹ nữ số một của quận thành, sao khi phụ thân tới miệng thì đã trở thành vật không thành khí rồi.
Nhưng hai người cũng không dám nói gì, phụ thân muốn nói thế nào thì nói như vậy, ngược lại là hai người nhìn về phía Ngô Hoành với ánh mắt rất là kính sợ.
- An thúc thúc yên tâm đi, với thiên phú của An công tử và An tiểu thư, ở Thái Sơ Thần Tông ta, thành tựu ngày sau tuyệt đối sẽ không thấp.
Ngô Hoành nói.
Ngô Hoành nói thật như thế, thành tựu của hai người này chắc chắn sẽ không thấp, ít nhất cũng sẽ dễ dàng đạt tới Thiên Võ cảnh.
Đương nhiên, tất cả đều là bởi vì bọn họ tiến vào Thái Sơ Thần Tông tu luyện.
Nghe nói như vậy, trên mặt An Thiên Mệnh cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn vẫn còn có chút tin tưởng đối với Ngô Hoành, ít nhất hiện tại tu vi của Ngô Hoành cũng cao hơn hắn rất nhiều, cho dù con trai và con gái của hắn có kém một chút thì tin tưởng hẳn là cũng sẽ không kém quá xa.
Đương nhiên, nếu như tiểu nữ nhi của hắn có thể ở cùng Ngô Hoành thì càng tốt hơn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dành một vị trí trong đó cho An Thái Hinh, đương nhiên, thiên phú tu luyện của An Thái Hinh cũng không kém.
Sau khi rời khỏi phủ Thành Chủ, Ngô Hoành đã mang theo năm người trở về Ngô gia.
…
Ngô Vệ Quốc:
- Tiểu Hoành, Tiểu Ngôn, Tiểu Hinh, các ngươi trở về rồi à.
An Ngôn, An Thái Hinh:
- Ngô thúc thúc tốt.
- Phụ thân, ba vị này đều là đệ tử sắp bái nhập Thái Sơ Thần Tông, theo thứ tự là Triệu Linh Mộng, Điền Đại Thạch, Trịnh Uyển.
Ngô Hoành chỉ giới thiệu ba người sau lưng.
- Các ngươi tốt.
Ngô Vệ Quốc cũng là đầy mặt nụ cười chào hỏi ba người.
- Ngô thúc thúc tốt!
- …
- Phụ thân, Ngô gia đã an bài xong chưa?
Ngô Hoành hỏi.
- Đều đã sắp xếp xong, chỉ có một số người không chịu rời khỏi với chúng ta.
Nói đến đây, Ngô Vệ Quốc bất đắc dĩ thở dài.
- Không có chuyện gì, phụ thân, triệu tập những người nguyện ý rời khỏi đến đây đi, chờ sau đó chúng ta trở về Thái Sơ Thần Tông, về phần những người không nguyện ý rời khỏi thì sản nghiệp nơi này sẽ giao cho bọn hắn quản lý, có phủ Thành Chủ chiếu cố, tin tưởng cũng không xảy ra vấn đề lớn gì.
Ngô Hoành nói.
- Ai, cũng chỉ có thể như thế, ta đi triệu tập những người khác tới đây.
Ngô Vệ Quốc nói.
Không lâu sau, một đám người của Ngô gia tộc đã đi tới trong biệt viện, tu vi của những người này có cao có thấp, trong đó có mấy người còn mang bao lớn bao nhỏ.
Vừa đi vào biệt viện, rất nhiều người đã nhìn thấy cha con Ngô Vệ Quốc đứng đầu, trong ánh mắt có vẻ không yên, cũng có chờ mong.
Bọn họ đương nhiên là biết lần này là phải rời khỏi quận thành, đi những nơi khác sinh hoạt.
Nghe nói đại thiếu gia bái nhập một tông môn cường đại, thực lực bây giờ càng là cao không lường được, lần này trở về chính là chuẩn bị di chuyển Ngô gia đến sinh hoạt gần tông môn cường đại kia.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ thấp thỏm lo lắng, để cho bọn họ rời khỏi một nơi đã sinh hoạt nhiều năm, đột nhiên đi đến một nơi xa lạ, nhất là đối với những người có tu vi thấp thì trong lòng bọn hắn vẫn còn có chút thấp thỏm lo lắng.
Mặc dù trong gia tộc còn có một số người kiên trì ở lại, còn từng thuyết phục những người có tu vi thấp như bọn họ cùng nhau ở lại, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn cùng nhau rời khỏi.
Ngô Hoành nhìn những ánh mắt của những người này, trong lòng cũng run lên, hắn lớn tiếng nói:
- Các vị thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm... Mọi người yên tâm, nơi chúng ta sắp đi đến rất an toàn, tương lai cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn, sau này các ngươi, con của các ngươi đều sẽ có cơ hội tiến vào Thái Sơ Thần Tông tu luyện... Ngô gia cũng sẽ trở thành một đại gia tộc chân chính!
- Ta tin tưởng ngươi, đại thiếu gia!
- Đại thiếu gia, ta cũng tin tưởng ngươi!
- …