Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 441 - Chương 441. Đi Võ Thành Một Chuyến

Chương 441. Đi Võ Thành Một Chuyến Chương 441. Đi Võ Thành Một Chuyến

Sau một hồi hô to, Ngô Hoành lấy ra một món linh khí không gian, thu người trong biệt viện vào.

Mà sau khi nhìn thấy linh khí không gian này, một đám trưởng lão và người của Ngô gia và những người An Ngôn đều dâng lên cảm giác hưng phấn.

Linh khí không gian có thể chứa được người sống thì phẩm giai chí ít cũng là Thiên giai trung phẩm, mà có thể một lần thu vào nhiều người như vậy, chỉ sợ phẩm giai xa hoàn toàn không đơn giản như Thiên giai trung phẩm.

Bởi vậy có thể thấy được, Thái Sơ Thần Tông cường đại cỡ nào!

Ngô Hoành không quá nhiều cảm giác đối với chuyện này, là đệ tử của sư tôn, loại linh khí phẩm giai này cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ngô Hoành nhìn thoáng qua Ngô gia lần cuối rồi biến mất khỏi phủ đệ, bay về phía Thái Sơ Thần Tông.

Bên ngoài thành Hắc Thạch, trên núi hoang.

Lãnh Ngạn nhìn đống đất nhỏ cùng với tấm bia đá trước mắt, nước mắt lặng lẽ trượt xuống.

- Tử Nhân, ta có lỗi với các ngươi, ta đã phải trở về sớm hơn.

Hối hận, thống khổ, đủ loại cảm xúc phức tạp xen lẫn trong lòng của hắn.

Sau khi Diêu Thần Quang rời khỏi, hắn đã điều tra chuyện liên quan đến Vương Tử Nhân ở trong thành Hắc Thạch, trải qua một ngày điều tra, hắn cũng đã biết đại khái chuyện gì xảy ra trong mười năm này.

Mười năm trước, sau khi hắn rời khỏi không bao lâu thì Vương Tử Nhân đã phát hiện mình có bầu, chuyện này vốn không có gì, nhưng tệ nhất là ở chỗ huyết mạch Lãnh gia đặc biệt nên muốn sinh hạ huyết mạch thành công rất tốn linh khí, không phải là một chuyện dễ dàng, mỗi ngày đều cần cung ứng một lượng linh khí lớn mới được.

Trước đó, có thể thành công dẫn dắt Lãnh Thiên Quân xuất thế là nhờ có sự chiếu cố của Lãnh Ngạn, mỗi ngày đều dùng linh khí gột rửa thân thể Vương Tử Nhân.

Mặc dù tu vi của Vương Tử Nhân là Chân Nguyên cảnh, cũng có một số tư nguyên Lãnh Ngạn để lại, nhưng tu vi của cô vẫn còn hơi thấp.

Theo thời gian trôi qua, năng lượng cần thiết cho tiểu sinh mệnh trong cơ thể nàng cũng sẽ tăng lên, từ từ, nàng bắt đầu không cung ứng được năng lượng mà Lãnh Huyên Huyên cần thiết để bảo trụ đứa con này, nàng chỉ có thể hao tổn tu vi bản thân, năng lượng sinh mệnh để bù đắp năng lượng thiếu hụt.

Tuy sinh hạ Lãnh Huyên Huyên thành công nhưng Vương Tử Nhân cũng bởi vậy mà mang bệnh trong người.

Sau đó, Vương Tử Nhân mất đi, để lại hai người Lãnh Thiên Quân và Lãnh Huyên Huyên.

Không lâu sau, hai người Lãnh Thiên Quân và Lãnh Huyên Huyên biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn đã biết Lãnh Huyên Huyên chết rồi, con gái của hắn đã chết!

- Thật xin lỗi, ta cần phải trở về sớm một chút, như vậy các ngươi... Lúc trước ta không nên rời khỏi...

Bên tai của hắn lại vang lên một giọng nói tức giận mà lại còn mang theo một tia oán hận.

- Vì sao bây giờ ngươi lại xuất hiện? Nếu như ngươi xuất hiện sớm một chút thì muội muội cũng sẽ không chết, mẹ cũng sẽ không chết! Nếu như ngươi có thể trở về vài lần...

Đúng vậy, nếu như lúc trước hắn không rời khỏi, nếu như trong mười năm này hắn có thể trở về vài lần, mà không phải không trở về một lần nào thì cả Huyên Huyên và Tử Nhân cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!

Nhưng mà bây giờ đã quá muộn rồi!

Người cũng đã mất rồi, giờ có hối hận thì có lợi gì chứ, chỉ sợ Tử Nhân cũng đang hận hắn!

- Ô ô...

Tiếng khóc thảm thiết vang vọng trong núi rừng yên tĩnh.

Linh chu dưới sự chỉ huy của Sở Chiếu an toàn bay vào trong phạm vi Thái Sơ Thần Tông.

- Chiếu nhi, nơi này chính là Thái Sơ Thần Tông à?

Hồng Chiến nhìn cảnh tượng trước mặt, có chút không dám tin hỏi.

Thật sự là cảnh tượng trước mắt thật sự không giống với trong tưởng tượng của hắn, trong trí nhớ của hắn, Thái Sơ Thần Tông phải nên ở trong một bí cảnh, linh khí nồng đậm, tư nguyên phong phú...

Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, sự chênh lệch so với trong tưởng tượng của hắn cũng quá lớn, cho dù là linh khí, hay là tài nguyên, hoặc là phương diện khác đều không thể liên quan đến đại tông môn, thậm chí cũng không sánh bằng một số tông môn nhị lưu của Vương triều Đại Càn.

Thật ra không riêng gì Hồng Chiến, ngay cả Sở Hùng, Sở gia, Hồng gia và một ít người biết chút nội tình này cũng đều trợn tròn mắt nhìn tất cả những chuyện này.

Thật sự là nơi này có chút hoang vu, có chút không xứng với tên gọi cao đại thượng như Thái Sơ Thần Tông.

Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy khối đá lớn kia, nhưng với ánh mắt của bọn họ lại không nhìn ra chất liệu bất phàm của tấm bia đá kia, chỉ có thể nhìn ra chữ trên tấm bia đá kia rất bất phàm, là cường giả viết.

Còn về đại trận hộ tông, những người này càng không nhìn ra cái gì, thậm chí bọn họ cũng không cảm nhận được sự tồn tại của trận pháp như thế.

Đương nhiên, những người này cũng không dám nói ra nghi vấn trong lòng, dù sao thì bên cạnh bọn họ vẫn còn có hai cường giả kinh khủng.

- Thái Sơ Thần Tông vừa mới thành lập không bao lâu.

Sở Chiếu nói.

Nghe được lời giải thích của Sở Chiếu, trong lòng rất nhiều người đều theo bản năng thở ra, bọn họ cũng nghe hiểu, một vị cường giả ẩn thế đã thành lập một tông môn, cho nên nơi này mới có thể đơn giản như vậy, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.

- Vù!

Đúng lúc này lại có một bóng người xuất hiện ở phía trước linh chu.

- Đại sư huynh!

Sở Chiếu nói với người vừa tới.

- Ừm.

Phương Húc nhẹ gật đầu với Sở Chiếu, nói:

- Tứ sư đệ, các ngươi cùng ta đến đây đi, ta an bài chỗ ở cho các ngươi.

- Vâng, đại sư huynh!

Ba người Sở Hùng, Hồng Chiến, Hồng Nhan dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bóng dáng của Phương Húc, trong lòng rất là rung động.

Mặc dù bọn họ đã biết rằng Sở Chiếu có tu vi Thiên Võ cảnh, vì vậy đã rất rung động, nhưng bọn họ vẫn còn không rõ ràng đối với chuyện về sư huynh đệ và trưởng bối trong sư môn của Sở Chiếu.

Không ngờ người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt bọn họ lại là sư huynh của Sở Chiếu, hơn nữa còn có tu vi Vương cảnh.

Điều này làm cho ba người Sở Hùng rất là chấn kinh, dù sao thì ba người bọn họ cũng chỉ có tu vi Vương cảnh.

Bình Luận (0)
Comment