- Bây giờ mới đi, không cảm thấy đã quá muộn à!
Trong mắt Vương Vô Địch lóe lên một đạo hàn quang, sau một khắc bóng người của hắn đã xuất hiện ở phía sau một người.
Một bàn tay thon dài vươn ra vỗ về phía người kia.
Giờ khắc này, trong lòng Liên Vinh dâng lên cảm giác nguy cơ tử vong vô tận, hắn không chút suy nghĩ, lập tức nghiêng người đánh một chưởng về phía sau.
- Phanh!
Hai bàn tay va vào nhau, phát ra một tiếng nổ lớn nặng nề, sau một khắc, Liên Vinh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ cánh tay tràn vào trong cơ thể của mình.
Loại cảm giác này giống như là một con sông lớn, trong nháy mắt đã phủ kín cả người hắn.
- Phốc...
Liên Vinh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, cả người bị bay ngược ra ngoài giống như diều đứt dây.
Mà hắn vừa mới rơi ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng người như quỷ mị một lần nữa xuất hiện bên cạnh hắn.
Giờ khắc này, ánh mắt Liên Vinh lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Không! Không muốn, ta....
Một tiếng gầm lớn tuyệt vọng vang vọng trên bầu trời thành Tần Võ.
- Ầm!
Một giây sau, thân thể Liên Vinh giống như con diều đứt dây, ầm ầm rơi xuống đất, khí tức trên người cũng trong nháy mắt bị mất đi.
Vương Vô Địch nhìn cũng không nhìn, thấy Liên Vinh đã không còn hô hấp nữa thì bóng người lại biến mất, đuổi theo một người khác.
Hắn đã nói để ba người ở lại, như vậy đương nhiên phải làm đến cùng, dù sao thì đối với hắn đây cũng không phải là việc khó gì.
Một bên khác, Điền Cát vừa mới chạy ra khỏi phạm vi không bao xa thì đã nghe thấy tiếng rống tuyệt vọng truyền đến từ phía sau, trong lòng hắn cũng hung hăng run lên.
Đặc biệt là trong giây tiếp theo, hắn không cảm nhận được khí tức của Liên Vinh, trong lòng hắn đã có một bóng đen tử vong.
- Sao lại nhanh như vậy? Bây giờ mình nên làm cái gì đây?
Nhưng Điền Cát cũng không dám quay đầu lại nhìn lấy một cái, thậm chí tốc độ của hắn nhanh hơn trước đó một chút.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Điền Cát đột nhiên đại biến, hắn cảm nhận được sau lưng truyền đến một tia khí tức dị thường.
- Cầu xin tiền bối tha mạng, ta...
- Ầm...
Điền Cát còn chưa nói hết câu thì hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng dồi dào tràn vào trong cơ thể, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm giác ngũ tạng trong cơ thể của mình đều giống như nổ tung.
Một giây sau, cả người hắn đều bay ra ngoài, trùng điệp rơi xuống đất.
- Phốc...
Trong miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng tái nhợt.
- Tiền bối, ngươi không thể giết ta, Điền gia ta là gia tộc phụ thuộc của Tần gia ở Đế Quốc Đại Tần, nếu như ngươi giết ta, đến lúc đó sẽ không thể rời thành khỏi Tần Võ.
- Thật sao?
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai của Điền Cát, một giây sau, Điền Cát chỉ cảm giác đầu óc của mình trở nên chậm lại, mãi cho đến khi hắn dần dần mất đi ý thức.
Vương Vô Địch không nhìn lại Điền Cát một cái, mà nhìn về phía xa, khóe miệng nâng lên một tia đường cong.
- Thánh cảnh của Đế Quốc Đại Tần sao?
Trên thực tế, trước khi mấy người Huyền Cơ Tử xuất hiện, Vương Vô Địch đã cảm nhận được trong bóng tối vẫn còn có một ánh mắt đang lén nhìn theo, nhất là khi hắn ra tay đánh chết ba người kia thì ánh mắt lại rõ ràng trở nên sắc bén.
Có điều cho tới bây giờ, người kia cũng không làm ra bất kỳ động tác nào.
Vương Vô Địch chỉ nhìn về phía đó thật sâu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Cho dù là Thánh cảnh thì như thế nào, cho dù là Thánh cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bán Thần thì Vương Vô Địch cũng có tự tin an ổn chạy thoát.
Cùng lúc đó, trong Đế quốc Đại Tần có một lão giả với mái tóc bạc, mắt sâu trong suốt như xuyên thấu thời gian, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra từ xa.
Lúc này, trên gương mặt hồng hào của lão giả tóc bạc cũng đầy vẻ dừng trọng:
- Hắn đã phát hiện ra ta sao? Người này đến tột cùng là ai? Còn có thực lực của hắn nữa...
Trong lúc nhất thời, trong đầu lão lão lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Người này chính là người bảo vệ của Đế quốc Đại Tần, chính là cường giả Thánh cảnh duy nhất của Đế quốc Đại Tần, lão tổ Tần gia Tần Hán!
Trên thực tế, đúng như những gì Vương Vô Địch cảm nhận được trước đó, Tần Hán đã chú ý tới tất cả những chuyện xảy ra trước đó.
Là một người giống như Định Hải Thần Châm của Đế quốc Đại Tần, Tần Hán đương nhiên không cần bất cứ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh trong thành Tần Võ, nhưng trước đó Võ Đấu Trường đã thêm vào mấy đạo khí tức Đế cảnh, hắn cũng trùng hợp từ bên trong bế quan tu luyện đi ra.
Khi những người Vương Vô Địch và Võ Đấu Trường giao thủ, Tần Hán cũng không chú ý đến, đương nhiên, chuyện này cũng một phần là vì Vương Vô Địch giải quyết những người kia quá nhanh.
Nhưng sau đó, khi Vương Vô Địch giải quyết ba người Điền Cát đều bị Tần Hán nhìn thấy.
Cũng bởi vì nhìn thấy Vương Vô Địch ra tay nên Tần Hán mới không có bất kỳ động tác nào, ngay cả hoàng thất của Đế Quốc Đại Tần cũng không có bất kỳ động tác nào.
Cho dù là Điền Cát vẫn lạc thì Tần Hán cũng chỉ là lạnh lùng nhìn tất cả những điều này.
Tuy một vị Đế cảnh rất cường đại nhưng trong mắt cường giả Thánh cảnh cũng chỉ là một con kiến hôi.
Tần Hán tự tin, hắn cũng có thể dễ dàng chém chết ba người Điền Cát kia, dù sao thì câu nói phía dưới Thánh cảnh đều là kiến hôi, hắn không có ý kiến.
Nhưng cũng bởi vì biết rõ điểm này nên Tần Hán lại càng kiêng kị Vương Vô Địch hơn.
Suy cho cùng, vẫn có bốn tên Đế cảnh trong Võ Đấu Trường đang bị trọng thương, một trong số đó là Đế cảnh đỉnh phong.
Cho dù là Tần Hán cũng không nắm chắc làm cho bốn người trong Võ Đấu Trường bị trọng thương, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng có một chuyện làm Tần Hán rất tò mò, khí tức của Vương Vô Địch cũng không quá cường đại, ít nhất đối với hắn mà nói là như vậy.
Cho dù là thi triển bí pháp thì khí tức trên người cũng chỉ là Đế cảnh hậu kỳ.
- Đến cùng là che giấu tu vi? Hay là tu vi của hắn thật sự chỉ là Hoàng cảnh hậu kỳ?