Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 447 - Chương 447. Tất Cả Đều Chờ Mệnh Lệnh Của Mấy Vị Đại Nhân

Chương 447. Tất Cả Đều Chờ Mệnh Lệnh Của Mấy Vị Đại Nhân Chương 447. Tất Cả Đều Chờ Mệnh Lệnh Của Mấy Vị Đại Nhân

Tần Hán lắc đầu, quét sạch những ý nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu.

Hắn tình nguyện tin tưởng Vương Vô Địch ân giấu tu vi, thực lực còn cường đại hơn hắn, cũng không tin là tu vi Vương Vô Địch Hoàng cảnh hậu kỳ.

Bởi vì căn bản không có khả năng, sao có thể có tồn tại như vậy!

Sau khi cảm nhận được ánh mắt thăm dò kia biến mất, Vương Vô Địch cũng bắt đầu xử lý chuyện của mình.

Suy cho cùng, ngay vừa rồi, hắn đã trấn áp bốn vị Đế cảnh và chém giết ba vị Đế cảnh.

Hiện tại cũng là lúc thu hoạch, cho dù là tài phú trên người mấy người kia hay là bản thân bọn họ thì đối với Vương Vô Địch cũng đều là một loại tài nguyên.

Thật ra, nếu như thật sự gặp phải một vị Thánh cảnh sơ kỳ thì cho dù không phải là đối thủ, ít nhất cũng có thể chạy thoát mấy người.

Nhưng thật đáng tiếc, mấy người bọn họ lại gặp phải tên biến thái Vương Vô Địch này.

Mặc dù tu vi của Vương Vô Địch chỉ là Hoàng cảnh hậu kỳ, sau khi thi triển bí pháp thì cũng chỉ là Đế cảnh hậu kỳ, nhưng thực lực của Vương Vô Địch lại hoàn toàn không chỉ như thế.

Sau khi thi triển các loại bí pháp, đại khái có thể chiến đấu với Thánh cảnh hậu kỳ, nếu như hoàn toàn thi triển Thần Khí thì cho dù là Thánh cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bán Thần cũng không phải là không thể chiến đấu được.

Tất nhiên, có đánh thắng được hay không cũng là một chuyện khác.

Tuy nhiên, Vương Vô Địch cũng có tự tin cho dù thật sự đánh không lại thì ít nhất muốn chạy trốn an ổn cũng không phải là vấn đề gì.

Mặc dù đại chiến với cường giả như vậy đã làm tiêu hao rất nhiều tài nguyên, nhưng đối với Vương Vô Địch thì chút tài nguyên trân quý đó cũng không phải là quá nhiều.

Một tòa tiểu tháp đen nhánh xuất hiện giữa không trung, ngay sau đó, một luồng hấp lực truyền ra, hút lấy cả bốn người trong Võ Đấu Trường đang hôn mê và ba thi thể kia.

Tháp này chính là Trấn Ma Tháp, là một món Thánh khí Thánh giai cực phẩm, tác dụng chủ yếu nhất chính là trấn ma và trấn áp kẻ địch.

Không cần nói đến bốn người Võ Đấu Trường hôn mê bị trọng thương, cho dù là bọn họ ở thời kỳ toàn thịnh, một khi tiến vào bên trong tháp Trấn Ma cũng đừng hòng thoát ra được.

Thậm chí cho dù là một vị cường giả Thánh cảnh tiến vào bên trong Trấn Ma tháp cũng chưa chắc có thể đi ra!

- Phù, nguy hiểm thật, cuối cùng cũng trốn được.

Hàn Pháo vỗ ngực của mình, trong lòng còn sợ hãi.

Nói xong, hắn vẫn không quên nhìn về phía sau, giống như sợ có thứ gì đó đuổi theo bọn hắn.

Lão giả bên cạnh Hàn Pháo cũng không tốt hơn bao nhiêu, vẻ mặt cũng tràn đầy sự sợ hãi.

Hai người bọn họ đương nhiên là cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ sau lưng, cho dù là tiếng rống tuyệt vọng của Liên Vinh hay ba đạo khí tức nhanh chóng tiêu tan đều làm trong lòng hai người kinh hãi vạn phần.

Dù sao thì đây cũng là ba vị Đế cảnh, mỗi một người đều không yếu hơn hai người bọn họ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi đã có ba vị Đế cảnh vẫn lạc.

Chuyện này làm sao có thể để cho hai người không sợ hãi và hoảng sợ được!

Phải biết rằng cường giả Đế cảnh không phải là rau cải trắng, cho dù là ở Đế quốc Đại Tần cũng là cường giả đứng đầu tuyệt đối.

Mặc dù vẫn kém hơn những cường giả Thánh cảnh nhưng cũng có thể nói là dưới một người, trên trăm triệu người, một lời nói ra cũng có thể quyết định sinh tử của vô số người.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, cường giả như vậy lại liên tiếp vẫn lạc ba vị, không, còn phải cộng thêm bốn vị Đế cảnh trong Võ Đấu Trường nữa.

Nghĩ đến những chuyện này, hai người Hàn Pháo và Lệ Vũ cảm thấy sợ hãi.

Hai người bọn họ sống nhiều năm như vậy không phải chưa từng gặp nguy hiểm, cho dù là tranh đoạt tài nguyên hay những thứ khác cũng đều sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng từ khi đột phá Đế cảnh thì đây là lần đầu tiên hai người bọn họ tiếp cận tử vong gần như thế.

Nếu lúc trước hai người không rời khỏi kịp thời thì chỉ sợ bây giờ kết quả của hai người bọn họ cũng sẽ giống như ba người kia.

Nhất là Lệ Vũ, trong lòng lại càng là một trận hoảng sợ.

Nếu không phải trước đó Hàn Pháo kéo hắn chạy đi thì chỉ sợ thi thể của hắn đều đã lạnh rồi.

Lệ Vũ cảm kích nhìn thoáng qua Hàn lão đầu, mở miệng nói:

- Hàn huynh, vừa rồi cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi kéo ta đi thì nói không chừng ta lại chết rồi.

- Lệ lão đầu, quan hệ giữa ngươi và ta như thế nào, lời khách khí thì không cần nói nhiều.

Hàn Pháo dừng một chút, lại nói tiếp:

- Đương nhiên, nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì ta sẽ để cho cháu gái của ngươi gả cho cháu trai ta đi.

- Xéo đi!

Nghe những lời này, Lệ Vũ đã tức giận:

- Tiểu tử Hàn gia các ngươi có đức hạnh gì, sao xứng với cháu gái nhà ta được.

- Ha ha, Lệ lão đầu, ngươi nói vậy là có ý gì, tiểu tử Hàn gia chúng ta thì thế nào, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muốn thiên phú có thiên phú, thành Tần Võ không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các chờ gả cho tiểu tử nhà chúng ta, nếu không phải xem giao tình giữa hai nhà chúng ta tốt như vậy thì ta còn không cần đâu.

Hàn Pháo phản bác.

- Tướng mạo, thiên phú quả thật còn có thể, nhưng hắn tài hoa cái rắm, cả ngày chỉ biết đi đến những nơi trăng hoa kia, đối thơ với những kẻ kia mà cũng xứng là có tài hoa à?

Lệ Vũ hừ lạnh nói.

- Gọi là học đòi văn vẻ, sao có thể không gọi là tài hoa, không thấy nhiều người đọc sách trong thành đều đến đó à, ta nhớ lúc trước ngươi cũng không ít lần đi đến nơi đó, còn ở đó mà đạo đức giả...

- Ngươi nói nhảm, quả thực là nói nhảm, sao lão phu có thể đi đến những nơi đó.

- Thật sao? Nhưng ta nhớ lúc trước...

- …

Hai người cãi nhau một hồi lâu mới ngừng lại.

- Hàn lão đầu, ngươi nói xem tu vi của người vừa rồi là gì?

Trên mặt Lệ Vũ tràn đầy ngưng trọng hỏi.

Hàn Pháo cúi đầu trầm tư một hồi, mới mở miệng nói:

- Ta nghĩ chắc là cường giả Thánh cảnh.

- Ừm, ta cũng nghĩ vậy.

Lệ Vũ cũng gật đầu nói.

Không phải cường giả Thánh cảnh thì sao có thể làm được chuyện đó?

Bình Luận (0)
Comment