Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 448 - Chương 448. Không Thể Nào, Tuyệt Đối Không Thể Nào (1)

Chương 448. Không Thể Nào, Tuyệt Đối Không Thể Nào (1) Chương 448. Không Thể Nào, Tuyệt Đối Không Thể Nào (1)

Tuy hai người không cảm nhận được khí tức của cường giả Thánh cảnh từ trên người Vương Vô Địch, nhưng hai người đều rất khẳng định, người vừa rồi chắc là cường giả Thánh cảnh.

Có thể chỉ là thích ăn thịt hổ giả lợn, cho nên mới ẩn giấu tu vi cảnh giới của bản thân.

- Chúng ta trở về đi, thuận tiện cảnh báo những tiểu tử trong nhà kia.

Hàn Pháo mở miệng nói.

- Ừm.

Lệ Vũ cũng nhẹ gật đầu.

Dù sao thì vị tiền bối kia rất ưa thích việc ẩn giấu tu vi cảnh giới, nếu như lần sau những tiểu tử trong gia tộc kia trêu chọc hắn thì nên làm cái gì đây?

Hơn nữa quan trọng hơn là hai người bọn họ có cảm giác, chỉ sợ trong thành Tần Võ sẽ xảy ra biến cố lớn, cho nên những người trong gia tộc điệu thấp một chút cũng tốt.

- Vù!

Hai bóng người biến mất tại chỗ, bay về phía gia tộc của mình.

Trên thực tế, ba động trước đó trong cuộc chiến kia không chỉ có mấy vị cường giả mới cảm nhận được, ngay cả người tu luyện có tu vi thấp hơn cũng phát hiện.

Lúc này, không khí trong sân đấu võ cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, không chỉ có bốn vị cường giả Đế cảnh tụ tập lại, mà ngay cả đại bộ phận người tu luyện Hoàng cảnh, Vương cảnh cũng chuyển tụ tới.

(Chú thích: Còn có bốn vị Đế cảnh, là một trong ba vị chủ sự của Võ Đấu Trường vốn đã ở thành Tần Võ, trong đó Lưu Nhàn và Lý Thụy là phó chủ sự, còn có một vị Chính chủ sự vẫn luôn bế quan, trước đó còn có đề cập đến, về phần sáu vị Đế cảnh còn lại đều là từ Võ Thành tới.)

- Ô chủ sự, Chuyện này ngươi cũng đã biết rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

Một vị Đế cảnh mở miệng nói.

Những người khác cũng nhìn về phía một vị nam tử trung niên nho nhã, người này chính là chủ nhân của Võ Đấu Trường ở thành Tần Võ, Ô Đào, một vị cường giả Đế cảnh hậu kỳ, mới vừa bế quan xong.

Nghe được câu hỏi của vị Đế cảnh kia, trong lòng Ô Đào cũng thầm chửi lên, hắn không thể ngờ được là mình lại bị người khác đánh thức khỏi bế quan, mà trước mặt lại là một cục diện rối rắm như thế.

Ngay cả bốn Đế cảnh đỉnh phong Hồ Đông Phong cũng bị bắt, các ngươi gọi ta là Đế cảnh hậu kỳ đi ra có tác dụng gì không?

Đương nhiên, mặt ngoài của Ô đào vẫn là một bộ dáng trấn định, mở miệng nói:

- Tin tức đã truyền về, tất cả đều yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của mấy vị trường chủ đại nhân.

Còn về chuyện hỏi hắn có dự định gì không thì hắn sẽ trả lời là không có.

Cũng không thể để hắn mang theo những người còn lại đi tặng đầu người được chứ?

Cũng may người kia cũng không ý định đánh đến đây, nếu không thì hắn đã tính mang theo những người này trở về Võ Thành trước rồi.

Thiên Cơ lâu.

Huyền Cơ Tử trở về Thiên Cơ lâu vẫn cảm thấy bất an, luôn cảm giác sẽ xảy ra đại sự gì đó.

Càng chuẩn xác hơn là từ khi nhìn thấy người thanh niên kia thì trong lòng hắn đã có một tầng bóng đen, thỉnh thoảng lại xuất hiện một tia rung động, đó là một loại cảm giác cổ quái không nói ra được, giống như đại hoạ giáng xuống đầu, lại giống như phúc vận phủ đầu.

Huyền Cơ Tử là một cầm quyền trước mắt của Thiên Cơ lâu, hắn đương nhiên cũng biết đây là một chuyện rất không bình thường.

Hắn sinh ra loại rung động này nói rõ rằng sắp có đại sự gì xảy ra, có thể ảnh hưởng đến hắn, Thiên Cơ lâu, thậm chí là ảnh hưởng đến toàn bộ đại sự xảy ra ở vực Thiên Phong.

Thiên Cơ lâu truyền thừa cổ xưa, có thể tìm ra đến thời kỳ Thượng Cổ, thậm chí còn cổ xưa hơn cả truyền thừa của ba đại Bán Thần hiện tại, mà Thiên Cơ lâu có thể truyền thừa lâu như thế đương nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Mặc dù thực lực của Thiên Cơ lâu kém hơn ba đại thế lực Bán Thần kia, thậm chí ngay cả Võ Đấu Trường và Trân Bảo các cũng không sánh bằng, môn nhân đệ tử chính thức cũng rất thưa thớt, nhưng luận về năng lực bảo mệnh thì cho dù là thế lực nào cũng kém Thiên Cơ lâu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiên Cơ lâu có thể từ thời Thượng Cổ mà kéo dài đến bây giờ.

- Rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì đây?

Ánh mắt Huyền Cơ Tử trầm ngưng.

Tuy rằng khả năng thôi diễn của hắn kém hơn vị sư huynh đã chết kia rất nhiều, nhưng mà trong Thiên Cơ lâu vẫn đứng hàng trước ba.

Có điều là lần trước, Huyền Cơ Tử đã bị phản phệ không nhỏ, đến bây giờ thương thế vẫn chưa khỏi hẳn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ khi hắn trở về lại chậm rãi không quyết định chuyện thôi diễn này.

Tuy rằng thôi diễn nhất đạo rất là mơ hồ, có thể dự cảm đại khái để đoán trước tương lai, nhưng tất cả những chuyện này đều cần hao phí rất nhiều lực lượng tâm thần.

Hơn nữa tính toán chuyện càng lớn thì cần tiêu hao lực lượng tâm thần càng nhiều, nguy cơ phản phệ cũng càng lớn.

Trước kia sư huynh của hắn chết sớm không phải là bởi vì tính mạng của hắn đi đến cuối cùng mà là bởi vì trong lòng của hắn xuất hiện một tia chấn động, sau đó muốn nhìn trộm thiên cơ, cuối cùng thành công làm cho mình chết tươi.

Tuy những người học tập nhất đạo của bọn họ có thể dự cảm trước nguy cơ, phúc phận, trốn tránh các loại nguy cơ, thu hoạch cơ duyên, không dễ dàng bị đối thủ giết chết, rất ít bị cuốn vào các loại nguy hiểm ngoài ý muốn, thậm chí còn có thể giúp người khác cải mệnh thiên kiếp, nhưng lại rất dễ tìm đường chết cho mình.

Một khi nảy sinh lòng tò mò đối với chuyện gì thì bọn hắn sẽ tính toán thiên cơ một lần, sau đó sơ ý một chút bị phản phệ, bị trọng thương dẫn đến vẫn lạc...

- Được rồi, lại thôi diễn một lần nữa vậy!

Huyền Cơ Tử thở dài một hơi, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

Không chỉ là bởi vì trong lòng có chút rung động kỳ lạ, mà còn bởi vì chuyện này rất có thể xảy ra sẽ ảnh hưởng đến sự hưng suy của Thiên Cơ lâu.

Hai tay Huyền Cơ Tử nhanh chóng bóp ấn, từ trên người hắn phát ra một loại năng lượng thần bí, tạo thành từng đạo gợn sóng, sau đó chậm rãi mở rộng.

Theo thời gian trôi qua, gợn sóng càng ngày càng mãnh liệt, rất nhanh đã bao phủ cả phòng, một luồng khí tức huyền diệu không ngừng lan tràn ra, ảnh hưởng đến thời không xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment