Nói như vậy, muốn ảnh hưởng đến thời không, không phải Thần cảnh không có khả năng làm được, nhưng Thiên Cơ nhất đạo lại có thể làm được điểm này, cho dù là Đế cảnh, thậm chí là Hoàng cảnh cũng có thể làm được điểm này.
Đương nhiên, có thể làm được điều này cũng không có nghĩa là thực lực của những người này cường đại cỡ nào, mà là chỗ kỳ lạ của Thiên Cơ nhất đạo.
Kích hoạt và thôi diễn không phải chỉ là một loại cảm ứng và thôi diễn, mà là phải dựa vào thời không thay đổi, dùng nó để tìm kiếm các loại hướng đi trong tương lai, và ngược lại.
Tuy tu vi của Huyền Cơ Tử chỉ là Đế cảnh, nhưng về phương diện này, hắn lại đã đạt đến mức độ đăng phong tạo cực, có thể trong khoảng thời gian ngắn, thôi diễn ra một thứ gì đó, mà lại có thể căn cứ những dấu vết này để lại, thôi diễn được chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
Đương nhiên, kết quả của sự thôi diễn này cũng không chắc chắn là hoàn toàn chính xác, bất kỳ điều gì ngoài ý muốn cũng có thể xảy ra.
Dù sao thì câu nói “Thiên Cơ bất khả trắc” này cũng không phải là nói đùa.
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng xung quanh Huyền Cơ Tử đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, hắn đang ở giữa một vũ trụ mênh mông, xung quanh hắn là vô số vì sao sáng chói, giống như từng viên bảo thạch sáng chói mắt, lóe lên vẻ đẹp mê huyễn, mỹ lệ dị thường, giống như là một bức tranh hùng vĩ.
Huyền Cơ Tử đứng ở trong tinh hải, nhìn chằm chằm xung quanh, vẻ mặt lại có chút nghiêm túc.
- Chuyện này là sao? Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có liên quan gì? Hay là nói hắn là hắn?
Một ngôi sao cực kỳ sáng chói từ phía xa dâng lên, những nơi nó đi qua, những ngôi sao bình thường ngăn cản đều là phá nát, biến thành chất dinh dưỡng của ngôi sao đó.
Khi nó tăng lên, ánh sáng chói mắt của nó chiếu khắp tứ phương, bao phủ những ngôi sao còn lại của nó dưới ánh sáng của nó.
Huyền Cơ Tử ngẩng đầu nhìn về phía ngôi sao sáng chói kia.
Giờ khắc này, vẻ mặt của hắn trở nên cuồng biến.
Chỉ nhìn thấy trên tinh hải có một bóng người khổng lồ cao hơn mười ngàn thước đứng ở trên biển, trên người hắn ma mị bị bao phủ bởi ma diễm, giống như là một Ma Thần, hắn nhìn xuống ngôi sao phía dưới, một bàn tay hơi dò ra, ngôi sao đầy trời lập tức tới gần bàn tay của hắn, có ngôi sao còn chưa tới gần thì đã u ám vô quang.
- Phốc...
Một ngụm máu tươi phun ra, mặt của Huyền Cơ Tử tràn đầy màu trắng xám, trên mặt khó nén chấn kinh và hoảng sợ.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
- Chẳng lẽ vụ tai nạn Thượng Cổ kia sắp đến một lần nữa...
- Không đúng, ta thấy rõ ràng cái giá cuối cùng là đà phá vỡ lồng sắt này!
- Tất cả những chuyện này đều liên quan đến hai người bọn họ, vậy hai người bọn họ đến cùng là ai?
Huyền Cơ Tử nghiêm túc nhíu mày.
- Không được, ta phải trở về Thiên Cơ lâu một chuyến!
Giờ khắc này, Huyền Cơ Tử cũng không lo được thân thể vừa mới bị phản phệ, hắn muốn nhanh chóng trở về chứng thực một số việc.
…
Phía bên kia, mấy người Vương Đằng cũng chuẩn bị rời khỏi thành Tần Võ.
- Đại nhân, chúng ta đều đã xử lý tốt rồi.
Vẻ mặt Lý Thụy cung kính nói.
Ở phía sau hắn còn có mấy người khác đang đứng thẳng, trên mặt tràn đầy sự kính sợ.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy trận đại chiến trước đó, nhưng mấy người cũng đều cảm nhận được ba động của trận chiến.
Vị trước mắt này thật sự có thể giết Đế cảnh dễ dàng như giết chó.
- Nếu như đã xử lý tốt, vậy chúng ta đi thôi.
Giọng nói của Vương Vô Địch rất bình tĩnh.
- Vâng, đại nhân!
Một đoàn người cứ như vậy nghênh ngang đi về hướng bên ngoài thành Tần Võ, những nơi bọn hắn đi qua không ai dám ngăn cản.
Trên thực tế, các đại gia tộc, thế lực trong thành đều đã phái người âm thầm chú ý đến động tĩnh của Vương Vô Địch người khác trên đường đi, chỉ là Vương Vô Địch cũng không thèm để ý mà thôi, chỉ cần không tới quấy rầy hắn thì hắn cũng lười ra tay.
Về phần vì sao không ẩn giấu tung tích ra khỏi thành thì hắn thấy căn bản là không cần thiết, đều đã xuất thủ dưới mí mắt người khác rồi còn ẩn nấp để làm gì.
Hơn nữa, nhiều mắt đang nhìn như vậy thì làm sao có thể ẩn giấu tung tích được, trừ phi hắn tiêu diệt thành Tần Võ.
Quan trọng nhất là, Vương Vô Địch cảm thấy căn bản cũng không cần thiết.
Lúc đến cần phải ẩn nấp một chút tung tích chủ yếu là lo lắng người của Võ Đấu Trường sớm động thủ, lấy gia đình Lý Thụy làm con tin.
Hiện tại đã cứu được con tin, cho nên hắn cũng sẽ không cần phải ẩn nấp nữa.
…
Võ Đấu Trường, nhận được tin tức, mấy người Ô Đào nhất thời đã thở dài một hơi:
- Rời khỏi à, như vậy cũng tốt.
Nếu như mấy người Vương Vô Địch vẫn luôn ở lại thành Tần Võ thì mấy người bọn họ sẽ luôn nơm nớp lo sợ, giống như trên đỉnh đầu có một thanh kiếm có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Dù sao thì thực lực của người thanh niên đó cũng rất khủng bố!
Trên thực tế, không chỉ là Võ Đấu Trường, mà sau khi các đại gia tộc, thế lực khác trong thành Tần Võ biết tin hắn đã rời khỏi cũng đều thở dài một hơi.
Ba vị cường giả Đế cảnh vẫn lạc, không khác gì nhấc lên sóng biển ngập trời giữa những gia tộc và thế lực trong khu vực này!
…
- Đinh! Điểm danh hôm nay đã được đổi mới!
- Đinh! Chúc mừng ký chủ, hôm nay điểm danh nhận được Cửu Long Niện!
- Hả?
Vương Đằng hơi trầm ngâm, luôn cảm giác tên gọi Cửu Long Niện này có chút quen thuộc.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Vương Đằng cũng không nhớ ra.
- Thôi bỏ đi, xem thử là đồ tốt gì đã.
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Trên thực tế, điểm danh mỗi ngày có thể nói là một trong những niềm vui của Vương Đằng, thỉnh thoảng sẽ bạo phát nhân phẩm một chút, thu hoạch được một số đồ tốt.
Mặc dù Vương Đằng chưa chắc đã thiếu những thứ này, nhưng hắn càng không từ chối nắm giữ đồ tốt này trong tay.
Bởi vì cái gọi là, ta có thể không cần thứ đó nhưng ta nhất định phải có thứ đó.
[Tên: Cửu Long Niện]
[Phẩm giai: Thần giai]
[Chức năng: Dùng để kéo xe rất tốt, có thể tăng lên uy lực sử dụng, lực phòng ngự kinh người, vừa có thể tấn công vừa có thể biến lớn thu nhỏ...]
(Chú thích: Cửu Long Niện là do chín con Hắc Long Ngự Sử Thánh cảnh sơ kỳ kéo, có thể thăng cấp, chỉ có thể nhận chủ một lần)