- A!
Lưu Nhàn phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, vẻ mặt tái nhợt, khí tức trên người càng lung lay sắp đổ, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
- Phốc!
Cả người Lưu Nhàn ngã lăn trên đất, triệt để hôn mê.
Nếu không phải thân thể hắn còn đang vô ý thức hơi co giật một chút thì chỉ sợ hắn đã cho rằng nàng đã chết rồi.
- Chủ sự Lưu Nhàn!
- Sư muội Lưu Nhan!
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ba mỹ phụ đều hung hăng run lên, nhưng cũng không dám tiến lên xem xét tình huống của Lưu Nhàn.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng người kia lại hung tàn như thế.
Ngay cả tráng hán mặt thẹo tính khí có chút táo bạo Hùng Đào cũng ngậm chặt miệng lại, sợ nói sai một câu sẽ dẫn tới tai họa.
Chỉ là tính khí của hắn có chút táo bạo, những không phải là ngu ngốc, cũng không phải là không muốn sống.
- Các ngươi còn chưa trả lời ta?
Giọng nói giống như ác ma vang lên bên tai ba người.
Nghe thấy câu nói này, thân thể ba người khẽ run lên, đều theo bản năng lui về sau một bước.
Nhưng ngay sau đó ba người đã phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống trước Vương Đằng.
- Tiền bối, ta nguyện ý quy thuận Thái Sơ Thần Tông!
- Nô tì bái kiến chủ nhân!
- ...
Một ngày này, một bóng người biến mất khỏi Thái Sơ Thần Tông, đi về khu vực trung tâm của vực Thiên Phong.
…
Bên ngoài Thiên Cơ cốc.
Phùng Phong ngước nhìn sơn cốc trống không trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an nồng đậm.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao người của Thiên Cơ lâu lại đột nhiên phong cốc? Chẳng lẽ là Thiên Cơ lâu đã suy tính ra cái gì...
Nhìn cảnh tượng trống rỗng trước mặt, trong đầu Phùng Phong lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Là một thế lực cổ xưa truyền thừa đã lâu, số lần Thiên Cơ lâu vào phong cốc gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng mỗi một lần Thiên Cơ lâu bị phong cốc đều đại biểu cho việc tuyệt đối sẽ xảy ra đại sự gì đó.
- Thiên Cơ tiền bối, vãn bối Phùng Phong của Võ Đấu Trường, kính xin Thiên Cơ tiền bối ra gặp một lần!
- Thiên Cơ tiền bối, vãn bối Phùng Phong của Võ Đấu Trường, kính xin Thiên Cơ tiền bối ra gặp một lần!
- Thiên Cơ tiền bối, vãn bối Phùng Phong của Võ Đấu Trường, kính xin Thiên Cơ tiền bối ra gặp một lần!
- ...
Trong sơn cốc trống rỗng chỉ có âm thanh của Phùng Phong vang vọng.
Lúc này, trong một không gian chồng chất, một lão nhân đạo cốt đang đứng ở đỉnh núi, nhìn Phùng Phong trong sơn cốc, trong đôi mắt thâm thúy như có tinh thần vô tận đang lưu chuyển.
- Võ Đấu Trường... Khí Số... Loạn cục sắp hiện ra... Là phúc hay là tai họa... Hắn.
…
Bên ngoài Táng Thần Cốc.
Một người đàn ông cường tráng mặc đồ đen đi ra khỏi Táng Thần Cốc, gương mặt góc cạnh của hắn làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng, bá đạo, ánh mắt sâu thẳm mênh mông, nhìn mà khiếp sợ, giống như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian.
- Cuối cùng cũng đi ra được, đã đến lúc trở về rồi!
Trương Thiên Bá quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Táng Thần Cốc, hư không nổi lên từng tầng gợn sóng, ngay sau đó, bóng dáng của hắn đã biến mất tại chỗ.
...
- Không gặp được Thiên Cơ Lão Nhân, Thiên Cơ cốc đã phong cốc rồi.
Phùng Phong vừa mới từ Thiên Cơ cốc trở về, trong giọng nói để lộ ra một tia lo lắng.
- Hả?
Nghe nói như vậy, hai người Chương Thiên Thánh và Đặng Đào cũng không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Phong.
- Thiên Cơ cốc phong cốc à?
- Đúng vậy, nhị ca.
Phùng Phong gật đầu nói:
- Lần này, khi ta đến Thiên Cơ cốc cũng không phát hiện tung tích của Thiên Cơ cốc, Thiên Cơ lão nhân cũng chưa từng lộ diện.
- Vậy à? Ta đã biết.
Chương Thiên Thánh gật nhẹ đầu, trên nét mặt cũng không có thay đổi quá lớn.
Tuy hiện tại Thiên Cơ cốc Phong Cốc vào lúc này, quả thật để lộ ra một tia ý vị sâu xa không bình thường, nhưng trong lòng Chương Thiên Thánh cũng không lo lắng quá lớn.
- Nhị ca, ngươi nói xem hiện tại Thiên Cơ cốc lại phong cốc, có phải đại biểu cho việc vực Thiên Phong sắp xảy ra đại sự gì hay không?
Phùng Phong nói ra lo lắng trong lòng.
Mặc dù thực lực chỉnh thể của Thiên Cơ lâu cũng không mạnh, so ra thì còn kém hơn Võ Đấu Trường, nhưng có một điều không thể không nói, đó chính là địa vị của Thiên Cơ lão nhân ở vực Thiên Phong tuyệt đối không thể so sánh, mỗi một quyết định của hắn đều nhận được sự chú ý của rất nhiều cường giả.
- Không cần lo lắng, ngay trước đó không lâu, đại ca đã truyền về tin tức cho ta, hắn sẽ lập tức trở về, mà đại ca cũng đã thành công đột phá đến Thánh cảnh đỉnh phong.
Trong giọng nói của Chương Thiên Thánh để lộ ra một loại lòng tin trước nay chưa từng có.
Nghe nói như vậy, trên mặt hai người Phùng Phong và Đặng Đào đều lộ ra vẻ phấn chấn.
- Nhị ca, đại ca thật sự sắp trở về, hơn nữa còn đột phá đến Thánh cảnh đỉnh phong sao?
- Ừm, đại ca đã đi ra khỏi Táng Thần Cốc, đồng thời còn đột phá thành công.
Trên mặt Chương Thiên Thánh cũng nở một nụ cười.
- Vậy thì thật sự là quá tốt rồi!
Trong lòng Phùng Phong cũng thở dài một hơi, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện trong Võ Đấu Trường làm cho trong lòng hắn có chút lo lắng.
Mặc dù Võ Đấu Trường là một trong những thế lực cường đại nhất của vực Thiên Phong, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do đại ca của bọn họ, Trương Thiên Bá.
Nếu không thì chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì không thể chống đỡ một thế lực lớn như Võ Đấu Trường được.
Mà Trương Thiên Bá cũng được xưng là nhân vật truyền kỳ đứng đầu vực Thiên Phong, hắn không có thân thế hiển hách gì, chỉ là con thứ của một tiểu gia tộc...
Một đường kỳ ngộ không ngừng, hai vị huynh đệ Chương Thiên Thánh và Mã Đức bị cường giả đuổi giết, luôn có thể bình an thoát hiểm, thực lực tăng mạnh.
Lúc trước, mặc dù Võ Thành cũng gọi là Võ Thành, nhưng lại không phải là bị Võ Đấu Trường khống chế, mà là bị một gia tộc Thánh cảnh cường đại nắm trong tay.
Sau đó, trong lúc vô tình ba huynh đệ Trương Thiên Bá đắc tội với gia tộc Thánh cảnh cường đại kia nên bị ép vào trong cấm địa Táng Thần Cốc.
Nhiều năm sau, khi ba huynh đệ Trương Thiên Bá xuất hiện lần nữa thì ở vực Thiên Phong không chỉ có diệt gia tộc Thánh cảnh cường đại kia mà còn thành lập một thế lực cường đại mới - Võ Đấu Trường!