Trong lòng Vương Đằng vui vẻ thầm nghĩ.
Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía khí vận thì trong lòng chỉ muốn hô lên hai chữ “Mẹ nó ( một loại thực vật đặc biệt)”.
998! Lại là 998!
Đúng vậy, chính là 998 không cần 3998, không cần 2998, cũng không cần 1998, chỉ cần 998 là có thể mang về nhà, nhìn đến con số hết sức quen thuộc này, tâm tình Vương Đằng đặc biệt phiền muộn.
Phải biết rằng chỉ cần khí vận của hắn có thể đột phá 1000, như vậy mỗi tháng hắn có thể rút thưởng trung cấp một lần.
Rõ ràng, rút thưởng trung cấp khẳng định phải tốt hơn rút thưởng sơ cấp rất nhiều, đồ vật xuất hiện khẳng định sẽ vượt qua Thần giai.
Nếu như khí vận của hắn có thể đột phá 1000 thì mỗi ngày hắn điểm danh có thể nhận được đồ tốt hơn.
Nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác khí vận của Vương Đằng lại là 998, điều này làm sao có thể không khiến cho hắn phiền muộn.
Cái này giống như rõ ràng chỉ cần xoa một cái là có thể vào, nhưng lại hết lần này tới lần khác vào thời điểm mấu chốt thì lại không thể nào vào được!
Nói chính xác hơn là, khi mà hai người đang huynh huynh muội muội, cỡ thể đang nóng rực khó chịu thì đột nhiên nàng quay sang nói với ngươi một câu, ta đến tháng rồi!
Đủ để thấy lúc này trong lòng Vương Đằng đang rất buồn bực!
- Không vội, rất nhanh là có thể đột phá cánh cửa 1000 rồi.
Trong lòng Vương Đằng tự thôi miên mình nói.
Trong lúc tâm trạng Vương Đằng còn đang rất phức tạp và có chút hưng phấn, hắn cuối cùng cũng một lần nữa trở về Võ Thành.
Một đạo hồng quang xé rách bầu trời Võ Thành, trực tiếp bay về phía Thất Trùng Thiên đang bị lưới nhện màu đen bao trùm, biến mất trước mắt vô số người.
Chỉ là trước khi biến mất, hắn đã nhìn thoáng qua một phương hướng.
Ở hướng Vương Đằng vừa nhìn tới đang có hai bóng người đứng ở đó, trợn mắt há miệng nhìn bóng người vừa mới biến mất.
- Người vừa rồi thật sự là... Tông chủ đại nhân?
- Nói như vậy, dị tượng vẫn lạc vừa rồi là của Trương Thiên Bá vẫn lạc sao?
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ và một tia vui mừng từ trong mắt đối phương.
Hai người này chính là Hạ Tử Ngôn và Công Tôn Thắng từ Phong Thiên Giới chạy tới.
Mặc dù lúc hai người bọn họ nghe tin tức thì trong lòng đã có một tia suy đoán, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vương Đằng xuất hiện thì vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.
Trước đó trong lòng bọn họ từng có lo lắng, không hy vọng chuyện này giống như bọn họ đoán, các loại tâm tình phức tạp.
Dù sao thì hai người bọn họ cũng đã bị Vương Đằng hạ cấm chế, nếu như Vương Đằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì kết cục của hai người bọn họ sẽ là gì?
Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, hai người cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thậm chí trong lòng Hạ Tử Ngôn còn dâng lên một niềm vui bất ngờ.
- Lần này trở về cũng là lúc an bài một số con cháu ưu tú trong gia tộc tiến về Vương triều Đại Càn, hy vọng đến lúc đó có thể có mấy người bái nhập Thái Sơ Thần Tông để tu hành, nếu như có thể...
Lúc này, một số cường giả trong Võ thành cũng dần dần lấy lại tinh thần.
- Bóng dáng vừa rồi có phải là người thanh niên trước đó hay không?
Một vị cường giả Hoàng cảnh dùng sức dụi dụi con mắt, có chút không dám tin lẩm bẩm.
- Người thanh niên thần bí kia đã trở về, vậy thì đại nhân Trương Thiên Bá đâu rồi?
Có người ngẩng đầu nhìn về phía dị tượng tiêu tan ở ngoài thành.
- Chẳng lẽ dị tượng trước đó là Trương Thiên Bá vẫn lạc sao?
- Nhất định phải nhanh chóng truyền tin tức này trở về!
- Lạc gia ta nên làm cái gì đây?
- Ừm...
Giờ khắc này, trong lòng một số người cũng bắt đầu lo lắng.
Gia tộc và thế lực sau lưng của những người này đều có quan hệ mật thiết với Võ Đấu Trường, hiện tại xác suất của Trương Thiên Bá vẫn lạc rất lớn, Võ Đấu Trường cũng rất có thể sẽ xảy ra biến cố lớn, đến lúc đó gia tộc và thế lực sau lưng của bọn họ có thể bị liên lụy hay không?
Thậm chí một số người cũng đang lo lắng, có nên nhân cơ hội này mang theo người trong gia tộc chạy trốn khỏi Võ Thành hay không?
Ý nghĩ trong lòng những người này, Vương Đằng cũng không biết, cũng không nhất thiết phải biết, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người đi xử lý tất cả những chuyện này.
Sau khi Vương Đằng vượt qua Thất Trọng Thiên thì hắn đi thẳng tới Lục Trọng Thiên.
Lúc này, đã có vô số bóng dáng hội tụ ở Lục Trọng Thiên.
Cao tới Thánh cảnh, thấp đến Chân Võ cảnh, những người này đều là Vương Đằng phân phó ba người Chương Thiên Thánh triệu tập lại, một số người thậm chí còn không rõ ràng lắm đang xảy ra chuyện gì.
Tuy có rất nhiều người ở đây, nhưng lại không có tiếng ồn ào, cả đám đều rất yên tĩnh đứng ở đó.
Dù sao thì ba vị lão tổ Thánh cảnh và một số trưởng lão Đế cảnh cũng không lên tiếng nói chuyện, những người như bọn họ sao dám tùy tiện lên tiếng.
- Chủ nhân!
Nhìn thấy Vương Đằng xuất hiện, ba người Chương Thiên Thánh vội vàng tiến lên hành lễ.
- Ừm.
Vương Đằng khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía một đám người tu luyện Võ Đấu Trường, giọng nói cuồn cuộn uy nghiêm vang lên bên tai mỗi người:
- Từ nay về sau, Võ Đấu Trường sẽ trở thành thế lực của Thái Sơ Thần Tông ta, tất cả mọi thứ trong Võ Đấu Trường đều giữ nguyên vẹn, đương nhiên nếu như có ai muốn rời khỏi Võ Đấu Trường thì cũng có thể thoát khỏi thân phận này, rời khỏi Võ Đấu Trường.
Nghe được lời nói của người thanh niên xa lạ này, một số người phía dưới nhất thời xôn xao.
- Người kia là ai vậy? Sao Võ Đấu Trường chúng ta trở thành thế lực cấp dưới của Thái Sơ Thần Tông mà chúng ta chưa từng nghe nói kia, khẩu khí thật sự là quá lớn!
- À, đúng là không biết sống chết, cũng dám nói mạnh miệng như vậy, hắn cho rằng hắn là ai?
- Vì sao các trưởng lão và ba vị lão tổ Thánh cảnh lại không có bất kỳ động tĩnh gì?
- ...
Tuy phía dưới có tiếng ồn ào vang lên, nhưng lại không có một bóng người ra tay với người trẻ tuổi kia.
Bởi vì giữa thanh niên kia và bọn họ chính là một đám trưởng lão Đế cảnh, sau lưng thanh niên kia là ba vị lão tổ Thánh cảnh.