Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 469 - Chương 469. Hồ Đồ! Vì Một Nữ Nhân Mà Đáng Giá Như Thế Sao?

Chương 469. Hồ Đồ! Vì Một Nữ Nhân Mà Đáng Giá Như Thế Sao? Chương 469. Hồ Đồ! Vì Một Nữ Nhân Mà Đáng Giá Như Thế Sao?

Cũng có một ít người tâm tư nhạy bén đã nhận ra chỗ không đúng, đó chính là những trưởng lão Vương cảnh, Hoàng cảnh, Đế cảnh, thậm chí là ba vị lão tổ Thánh cảnh, sau khi nghe lời nói của người trẻ tuổi xa lạ kia đều không có quá nhiều phản ứng, giống như đã chấp nhận sự thật này.

Ngay sau đó, một khí tức cực kỳ khủng bố mạnh mẽ ép về phía mọi người.

- Bịch, bịch.

Những bóng người liên tiếp bị đè nằm rạp trên mặt đất.

- Yên lặng!

Ánh mắt của Chương Thiên Thánh đảo qua mọi người phía dưới, tràn ngập thanh âm uy nghiêm vang lên:

- Giống như lời nói của tông chủ Thái Sơ Thần Tông, từ nay về sau, Võ Đấu Trường sẽ trở thành thế lực thuộc về Thái Sơ Thần Tông, nếu có người muốn rời khỏi thì có thể thoát khỏi thân phận Võ Đấu Trường, rời khỏi Võ Đấu Trường.

Sau khi Chương Thiên Thánh vừa dứt lời, một đám người Võ Đấu Trường đều trầm mặc lại, đương nhiên quan trọng nhất là không nhìn rõ hình dáng của đối phương, người mạnh miệng đều còn nằm rạp trên mặt đất, căn bản không ra âm thanh.

Quan trọng hơn là, ngay cả Nhị trường chủ đại nhân trong Võ Đấu Trường cũng lên tiếng, cho dù trong lòng bọn họ còn có ý nghĩ gì thì cũng vô dụng.

Chỉ là bọn họ không hiểu là, vì sao vị Nhị trường chủ Võ Đấu Trường như Chương Thiên Thánh này lại muốn làm như vậy? Đến lúc đó sẽ bàn giao với Đại trường chủ như thế nào?

Ngay khi Vương Đằng tuyên bố một loạt tin tức về Võ Đấu Trường thì một chỗ khác cũng đang xảy ra một chuyện.

- Sư tôn, sao người lại tới đây?

Một đại hán với khuôn mặt tang thương nhìn lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mình nói.

Đại hán nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ trang phục màu đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ là trên mặt tràn đầy cảm giác tang thương, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện.

Nếu Vương Đằng nhìn thấy người này thì sợ rằng sẽ sinh ra mấy phần cảm giác quen thuộc.

Lão giả nhìn trung niên hán tử trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ thổn thức, nói:

- Vi sư ghé thăm ngươi một chút, Chiến nhi, lần này theo vi sư trở về đi!

- Sư tôn, ta đã bị trục xuất khỏi Hỏa Thần tông, cho dù trở về lại có thể thế nào?

Trong mắt đại hán tràn đầy tang thương hiện lên một tia hoài niệm, cuối cùng lại lắc đầu nói.

Lúc trước xảy ra chuyện kia, Đường Chiến hắn đã bị trục xuất khỏi Hỏa Thần tông.

- Chiến nhi, thật ra những người trong tông kia cũng đã sớm không có ý kiến gì với chuyện của ngươi, chỉ là ngại mặt mũi mà thôi, lần này theo vi sư trở về, ngươi vẫn là đệ tử của Hỏa Thần tông.

Đường Châu mở miệng khuyên nhủ.

Nghe những lời nói của lão giả, trong mắt Đường Chiến lộ ra một tia mừng rỡ, sau đó lại ảm đạm xuống.

Trên mặt Đường Chiến lộ ra một nụ cười khổ, sau đó nói với lão giả:

- Cảm ơn ý tốt của sư tôn, chỉ là ta chỉ sợ không thể trở về cùng sư tôn ngài, ta còn phải nghĩ cách cứu Tâm Nhu ra!

Khi nói đến câu cuối cùng thì trên khuôn mặt tang thương của Đường Chiến lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy.

- Hồ đồ! Vì một nữ nhân mà đáng giá như thế sao?

- Sư tôn, ta không quên được nàng!

Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Đường Chiến, đáy lòng Đường Châu bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Trong lúc nhất thời, giữa hai người đột nhiên trầm mặc.

Đường Châu không khỏi nhớ lại cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, lúc trước Đường Chiến cũng quật cường như vậy.

- Sư tôn, bảo ta buông tha Tâm Nhu là chuyện không thể nào!

Sau đó, Đường Chiến dứt khoát rời khỏi Hỏa Thần tông.

- Ngươi cho rằng với thực lực của ngươi bây giờ có thể cứu được nàng khỏi Tuyết Thần cung sao?

Cuối cùng vẫn là Đường Châu dẫn đầu phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người.

Nghe Đường Châu chất vấn, ánh mắt Đường Chiến kiên định nói:

- Một ngày nào đó ta có thể cứu Tâm Nhu ra!

- Một ngày nào đó? Đó là bao lâu? Là mấy chục năm, mấy trăm năm, hay là lâu hơn? Ngươi cho rằng dựa vào tu vi Hoàng cảnh sơ kỳ của ngươi có thể có cơ hội cứu người sao? Chỉ sợ là ngay cả tới gần Tuyết Thần cung cũng không làm được.

- Sư tôn, ta…

- Ngươi không cần nhiều lời, ta biết trong lòng ngươi rất kiên định, nhưng ngươi muốn cứu ra nàng, không phải trong lòng ngươi có bao nhiêu kiên định là được.

- Không có thực lực, ngươi ngay cả gặp mặt nàng cũng không làm được, càng đừng nói cứu nàng ra, cho dù ngươi có đột phá đến Đế cảnh thì cũng không cứu được nàng ra, trừ phi ngươi có thể đột phá đến Thánh cảnh thì mới có thể có một tia cơ hội.

- Nhưng lấy thân phận tán tu của ngươi bây giờ, muốn đột phá đến Thánh cảnh không khác nào là khó như lên trời, chỉ tu luyện đến Đế cảnh đỉnh phong thì cần thời gian bao nhiêu? Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần có thể độ qua thiên kiếp...

Từng câu từng chữ của Đường Châu giống như một lưỡi dao sắc cắm vào trái tim của hắn, làm cho hắn hít thở không thông.

Không phải là hắn không nghĩ tới những chuyện này, chỉ là hắn không muốn nghĩ những chuyện này mà thôi.

Hắn được Đường Châu nuôi dưỡng từ nhỏ, sau đó được Đường Châu thu làm đệ tử thân truyền, đương nhiên hắn càng hiểu rõ hơn ý tứ trong câu nói của sư phụ.

Tuy thiên phú của hắn xuất chúng, tốc độ tu luyện kinh người, tương lai càng có cơ hội đột phá đến Thánh cảnh, nhưng cũng không thể tách khỏi vô số tài nguyên trân quý trợ giúp của Hỏa Thần tông.

Không phải nói sau khi rời khỏi Hỏa Thần tông thì hắn sẽ không có cơ hội đột phá đến Thánh cảnh, chỉ là muốn đột phá đến Thánh cảnh, vậy thì không phải là tăng lên một chút khó khăn.

Cho dù là thời gian tiêu hao cần thiết hay là phương diện khác, cũng không kém hơn một chút nào.

Nếu nói trước đó hắn vẫn là đệ tử của Hỏa Thần tông, có năm sáu thành chắc chắn có thể đột phá đến Thánh cảnh, như vậy hiện tại hắn còn không có một phần mười niềm tin.

Hơn nữa, giống như những gì Đường Châu nói, cho dù hắn thật sự đột phá đến Thánh cảnh thì cũng chỉ là có một tia cơ hội cứu Tâm Nhu ra.

Tuyết Thần cung cũng là một ngọn núi lớn cao không thể chạm đến, ở vực Thiên Phong hầu như không có mấy người có thể vượt qua ngọn núi lớn này.

Giờ khắc này, một tầng màn che thật dày bị Đường Châu vô tình xé mở, lộ ra Đường Chiến bàng hoàng bất lực bên trong.

Bình Luận (0)
Comment