Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 470 - Chương 470. Có Lẽ Đến Lúc Đó Có Cơ Hội Thay Đổi

Chương 470. Có Lẽ Đến Lúc Đó Có Cơ Hội Thay Đổi Chương 470. Có Lẽ Đến Lúc Đó Có Cơ Hội Thay Đổi

Hai mắt đờ đẫn, lặng lẽ chảy nước mắt.

Mà Đường Châu nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất đau xót.

Khi hắn còn trẻ, gia tộc của hắn đã bị kẻ thù tiêu diệt.

Mặc dù sau này hắn tu luyện có thành tựu, báo đại thù, nhưng lại vẫn luôn là một mình.

Cho đến khi hắn gặp một đứa trẻ sơ sinh bị ném đi, cũng ngay Đường Chiến lúc này.

Đường Châu coi hắn như là con của mình nuôi dưỡng lớn lên, chỉ là không nghĩ tới chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước lại suýt chút nữa phá hủy Đường Chiến.

Nếu như Đường Chiến chỉ thích một nữ đệ tử phổ thông của Tuyết Thần cung thì cũng không có gì đáng kể, chỉ là ngàn lần không nên, vạn lần không nên thích Tuyết Tâm Nhu.

Cho dù là hắn cũng không thể giúp được gì cho Đường Chiến.

Ngay từ lúc Đường Chiến bị trục xuất khỏi Hỏa Thần tông, hắn vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh của vị đệ tử này.

Cũng may là trải qua hơn hai mươi năm này, ảnh hưởng của sự kiện kia cũng dần dần phai nhạt đi không ít, lại thêm mặt mũi của hắn, khôi phục thân phận đệ tử của Hỏa Thần tông cho Đường Chiến cũng không phải là không được.

Đây cũng là nguyên nhân Đường Châu đi ra ngoài lần này, thậm chí không chạy tới Võ Thành trước.

- Chiến nhi, theo ta trở về Hỏa Thần tông đi, chỉ có trở lại Hỏa Thần tông thì ngươi mới có cơ hội đột phá đến Thánh cảnh, mới có cơ hội cứu nàng ra.

Giọng nói của Đường Châu dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

- Nếu ngươi có thể đột phá đến Thánh cảnh, đến lúc đó vi sư sẽ tự mình đi đến Tuyết Thần cung với ngươi!

- Sư tôn, ngài...

Đường Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sư tôn của mình.

- Ngươi nguyện ý trở về Hỏa Thần Tông với ta sao?

- Ta...

Bịch một tiếng!

Đường Chiến vội vàng quỳ xuống trước mặt Đường Châu, dập đầu ba cái, cảm kích nói:

- Cảm ơn sư tôn!

Hắn đương nhiên hiểu được, sư tôn nói ra câu này nặng bao nhiêu.

- Ừm...

- Lần này vi sư đi ra còn cần đi Võ Thành xác định một chuyện, ngươi cũng đi cùng ta đi.

Đường Châu nói.

- Sư tôn, ta muốn trở về Vương triều Đại Càn thăm Hùng nhi.

Đường Chiến gãi đầu một cái, ánh mắt lộ ra vẻ nhớ nhung.

Hai mươi năm trước, hắn giao Đường Hùng vẫn là một đứa trẻ cho Lão Thiết Đầu chiếu cố, sau đó rời khỏi Vương triều Đại Càn, nhưng cuối cùng không trở về.

Không phải hắn không muốn trở về, mà là hắn muốn mang theo Tâm Nhu trở về cùng, hoặc là nói là có chút không dám trở về.

Chỉ là bây giờ bị sư tôn xé rách màn che một phen, Đường Chiến cũng nghĩ thông suốt, muốn cứu Tâm Nhu ra tuyệt đối không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Nếu thật sự chờ đến lúc đó, chẳng lẽ phải mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm sau hắn mới trở về gặp nhi tử hay sao?

Còn về chuyện mang Đường Hùng về Hỏa Thần tông, Đường Chiến cũng không thể nói ra những lời như vậy với sư phụ.

Hắn đương nhiên có thể nghĩ đến, làm cho hắn một lần nữa trở về Hỏa Thần tông, chắc hẳn sư tôn ở trong đó bỏ ra khá nhiều công sức, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng dễ dàng như vậy.

Chuyện của Hùng nhi tuyệt đối không cần phải phiền phức sư tôn.

Chờ sau khi hắn đứng vững lại ở Hỏa Thần tông thì hắn có thể cân nhắc an bài Hùng nhi sau.

Đường Châu trầm mặc một hồi, mới gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt, đến lúc đó ta ở Võ Thành... Chờ ngươi trở về.

- Cảm ơn sư tôn!

Nhìn bóng dáng Đường Chiến rời khỏi, ánh mắt Đường Châu lộ ra vẻ cưng chiều.

Đúng như những gì Đường Chiến nghĩ, để Đường Chiến có thể trở về Hỏa Thần tông, hắn đã bỏ ra khá nhiều công sức, nếu không thì tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.

Dù sao thì chuyện ban đầu cũng rất ầm ĩ, liên quan đến thể diện của hai tông.

Nhất là thân phận của Tuyết Tâm Nhu không đơn giản, là đệ tử thân truyền của cung chủ Tuyết Thần cung!

Nghĩ đến đây, lông mi Đường Châu cũng hơi nhíu lại.

Muốn để hai người Đường Chiến và Tuyết Tâm Nhu ở cùng một chỗ tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản, không chỉ phải đối mặt Tuyết Thần cung, còn phải đối mặt với Hỏa Thần tông ngăn cản.

- Được rồi, nghĩ nhiều quá, có lẽ đến lúc đó cũng không chừng còn có cơ hội xoay người.

Ngay sau đó, bóng dáng Đường Châu biến mất tại chỗ, đi về phía Võ Thành.

Thất trọng thiên của Võ Thành.

Chuyện bên Vương Đằng tiến hành rất thuận lợi, dù sao thực lực của hắn ở nơi đó, ba vị Thánh cảnh cũng bị hắn khống chế, người phía dưới cho dù có ý nghĩ gì thì phần lớn người cũng sẽ không biểu hiện ra.

Đương nhiên, cũng có mấy người không biết sống chết nhảy ra kêu gào, nhưng những âm thanh này rất nhanh đã biến mất.

Nếu bọn họ đều một lòng muốn chết thì đương nhiên Vương Đằng cũng rất nguyện ý làm niềm vui cho mấy người kia, trợ giúp bọn hắn giải thoát.

Cũng có một phần nhỏ người muốn rời khỏi Võ Đấu Trường, đối với những người này, giống như những gì Vương Đằng nói, hắn cũng đồng ý, thoát khỏi tầng thân phận này của Võ Đấu Trường là có thể rời khỏi.

Đương nhiên, giống như hậu nhân của Mã Đức, Trương Thiên Bá, Vương Đằng cũng không có ý tứ nhân từ nương tay, tất cả đều giải quyết hết.

Cho dù những người này không tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng có thể sống dưới sự khống chế của hắn, lưu lại một mạng người cho những người này, thậm chí có thể chiếm được một chút tên tuổi tốt, Vương Đằng cũng sẽ không làm như vậy.

Tuy làm như vậy có thể lưu lại một chút ấn tượng tốt trong lòng những người ở Võ Đấu Trường, thậm chí nói không chừng có nhiều người nguyện ý ở lại, nhưng Vương Đằng căn bản cũng không quan tâm những chuyện này.

Vừa mới bắt đầu thì những người này có thể sống sót trong nơm nớp lo sợ, may mắn nhặt được một cái mạng, nhưng sau một thời gian ngắn, những người này, hoặc là những hậu nhân này khẳng định sẽ sinh oán giận, sinh ra một số ý nghĩ không nên có, dựa vào cái gì...

Dù có nhỏ thì tai họa ngầm đó cũng là tai họa ngầm!

Còn về chuyện thả những người này rời khỏi thì càng không thể.

Có lẽ có một số người sau khi rời khỏi không dám sinh ra ý niệm báo thù, chỉ muốn sống thật tốt, nhưng khẳng định sẽ có một số người trong lòng vẫn luôn tồn tại khúc mắc.

Bình Luận (0)
Comment