- Trên thực tế, mấy thế lực lớn của chúng ta cách một đoạn thời gian đều sẽ phái người đi đến Tử Hải Vô Tận, mưu đồ liên lạc với mấy vực còn lại, chỉ là qua nhiều năm như vậy, người phái đi cũng đều đã vẫn lạc.
- Tử Hải Vô Tận nguy hiểm như vậy sao?
Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Nếu như dựa theo lời của Đặng Đào, vậy chẳng phải là không thể vượt qua được Vô Tận Tử Hải này à?
- Chủ nhân, chuyện này cũng không phải, theo ghi chép thời kỳ Thượng Cổ, mối liên hệ giữa các vực vẫn rất chặt chẽ, Vô Tận Tử Hải cũng không khủng bố như vậy, một vị cường giả Vương cảnh chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng có thể thuận lợi thông qua Vô Tận Tử Hải, nếu như có cường giả Đế cảnh dẫn đội, cơ bản có thể đảm bảo an toàn trong Vô Tận Tử Hải.
- Chỉ là sau đại chiến Thượng Cổ, Vô Tận Tử Hải đã trở nên khủng bố, ngay cả cường giả Thánh cảnh cũng không thể thông qua Vô Tận Tử Hải, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến vực Thiên Phong triệt để đứt liên hệ với mấy vực còn lại.
Đặng Đào nói.
- Không phải nói sơn mạch yêu thú đi ngang qua mấy vực à, tại sao các ngươi không rời khỏi theo đường đó?
Nghe Vương Đằng hỏi, trên mặt Đặng Đào không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, nói:
- Thật ra trong đại chiến Thượng Cổ, sơn mạch Yêu thú đã bị gián đoạn.
Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, Yêu tộc trong sơn mạch Yêu thú của vực Thiên Phong có địch ý rất sâu với chúng ta, nếu có người dám tùy tiện tiến vào trong sơn mạch Yêu thú thì chỉ sợ rất khó đi ra.
Nghe Đặng Đào nói xong, Vương Đằng nhất thời hiểu ra, chỉ sợ thực lực chỉnh thể của Yêu tộc ở sơn mạch Yêu thú trong vực Thiên Phong tuyệt đối không yếu, thậm chí có thể còn cường đại hơn các đại thế lực của vực Thiên Phong một chút.
Nếu không thì giữa hai bên tuyệt đối không thể duy trì cục thế này được!
Nếu như có một bên yếu thì tuyệt đối sẽ bị tiêu diệt hoặc là bị nuôi nhốt.
Nhưng sau khi nghe Đặng Đào giảng thuật, Vương Đằng cũng không khỏi cảm nhận được một tia đau đầu.
Trong lòng Vương Đằng thì thấy vực Thiên Phong thật ra giống như một cái lồng giam, chỉ là rốt cuộc cái lồng này là cái gì thì hắn vẫn chưa rõ lắm.
Thậm chí trong lòng Vương Đằng còn có một tia lo lắng, nếu như vực Thiên Phong này là bị người khác khống chế, vậy thì lúc nào người đứng sau màn sẽ thái rau hẹ?
Mặc dù thực lực của hắn bây giờ rất cường đại, cũng không kém hơn một số Thần cảnh, nhưng trong số các cường giả Thần cảnh cũng có phân chia mạnh yếu, Vương Đằng không cảm thấy mình có thể đánh được những Thần cảnh cường đại chân chính kia.
Cho dù hắn đột phá đến Thánh cảnh đỉnh phong cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Còn về đột phá đến Thần cảnh thì có thể đột phá ở vực Thiên Phong hay không vẫn là một vấn đề!
- Hệ thống, ta có thể đột phá đến Thần cảnh ở vực Thiên Phong không?
- ...
Không có gì ngoài ý muốn, vẫn luôn trầm mặc như vậy, Vương Đằng không nhận được hồi đáp gì.
Trên thực tế, Vương Đằng cũng không cảm thấy hệ thống quá lạnh lùng, mà chính là hệ thống trên người hắn giống như là một loại sản phẩm của quy tắc cường đại nào đó, tất cả đều dựa theo trình tự cố định.
Giống như pháp tắc vận chuyển của thế giới!
…
- Xem ra vẫn phải nhanh chóng tăng cao thực lực lên một chút!
Trong lòng Vương Đằng âm thầm suy nghĩ.
Đối với một người thanh niên tốt như hắn, lớn lên lại không tệ như hắn, còn có năm tháng dài đằng đẵng, ý thức được nguy cơ nhất định phải đứng lên.
Lấy mấy ngàn năm thọ mệnh của Thánh cảnh mà nói, Vương Đằng không đến 50 tuổi, cũng chỉ như một tiểu hài tử mới sinh ra không bao lâu, nếu bị người khác làm thành…
Ừm, đương nhiên, tuy Vương Đằng cho rằng không có khả năng đó, nhưng thực lực của bản thân hắn vẫn là một chuyện cấp bách.
Bằng không thì một ngày nào đó nó sẽ bị người khác biến thành rau hẹ.
Sức mạnh của bản thân mới là chân lý duy nhất!
Vương Đằng quyết định, lần này, sau khi trở về sẽ để cho mấy đồ đệ của hắn bế quan tu luyện, tăng lên thực lực một phen, cũng nhân cơ hội này, thử xem hắn có thể đột phá đến Thần cảnh hay không.
Với số lượng Thần Nguyên, Thánh Nguyên trên người hắn thì muốn đột phá đến Thánh cảnh đỉnh phong chắc chắn không phải vấn đề gì lớn, cũng không biết hắn có thể đột phá đến Thần cảnh hay không.
Nếu như có thể đột phá thì đương nhiên là tốt nhất, nếu như không thể đột phá thì hắn phải đích thân đi bái phỏng bốn đại thế lực như Tuyết Thần cung, Hỏa Thần tông, Chính Đạo môn và Thiên Cơ lâu một chuyến, thuận tiện thu bốn đại thế lực này dưới trướng mình.
Thống nhất vực Thiên Phong, đây là chuyện sớm hay muộn Vương Đằng phải làm, chỉ là sớm hơn muộn hơn mà thôi.
Trên thực tế, lấy thực lực của hắn bây giờ, đã có thể làm được điểm này.
Vương Đằng cũng không cảm thấy ba đại thế lực Bán Thần như Hỏa Thần tông này sẽ là đối thủ của hắn, cho dù mấy đại thế lực này thật sự có lão nhân sống sót từ Thượng Cổ đến bây giờ thì hắn cũng không lo lắng lắm.
Dù sao thì xác suất của loại chuyện này quá nhỏ, cho dù thật sự có thì nhiều nhất cũng chỉ có một hai lão gia hỏa có thể kéo dài hơi tàn, có thể nhiều nhất ra tay một hai lần là đi tong thôi.
Đối với loại lão cổ đổng này, Vương Đằng vẫn có niềm tin đối phó.
Trên thực tế, vấn đề lớn nhất mà Thái Sơ Thần Tông đối mặt vẫn là không đủ nhân thủ, cho dù là đệ tử phổ thông hay là số lượng cường giả đều thiếu nghiêm trọng.
Cho dù đặt xuống địa bàn cũng không có người trấn thủ, không có người quản lý.
Tuy Vương Đằng có thể dùng bí pháp linh hồn khống chế những người khác, nhưng cũng có cực hạn, cũng không phải là hắn muốn khống chế bao nhiêu thì có thể khống chế bấy nhiêu.
Cũng không phải là nói Vương Đằng gieo cấm chế trong thần hồn của một người thì xem như là khống chế người đó.
Chuyện này thật ra là liên quan đến vấn đề bản nguyên linh hồn!
Trồng cấm chế trong thần hồn của người khác, thật ra vẫn luôn hấp thu năng lượng thần hồn của Vương Đằng, để duy trì việc vận chuyển cấm chế bình thường, khống chế càng nhiều người thì áp lực cho hắn cũng càng lớn.