Giọng nói của Vương Vô Địch có chút lạnh lùng vang lên, một giây sau, bóng người của hắn biến mất tại chỗ, tấn công về phía Lý Thanh Ngọc.
Còn có thể đứng lên thì đại biểu người này còn có sức phản kháng.
Một đạo quyền ấn màu vàng kim mang theo khí thế không thể địch nổi đánh về phía Lý Thanh Ngọc.
Lý Thanh Ngọc thấy thế thì đồng tử híp lại, không chút nghĩ ngợi nào mà né sang một bên.
Nhưng bản thân nàng vốn đã bị trọng thương, lại thêm tốc độ vốn không bằng Vương Vô Địch nên quyền phong mạnh mẽ này vẫn đánh vào người nàng.
- A!
Lý Thanh Ngọc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân hình bay ra ngoài giống như là diều đứt dây, ngã xuống đất.
- Khục... khục khục...
Lý Thanh Ngọc ho dữ dội, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nhuộm đỏ quần áo trước người.
Nàng cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình giống như đều lệch vị trí, trong cơ thể càng truyền đến từng cơn đau đớn thấu xương, thật giống như bị người dùng lợi khí hung hăng đâm vào.
Vương Vô Địch không có bất kỳ ý tứ lưu thủ, lại thuấn di một cái xuất hiện bên cạnh Lý Thanh Ngọc, một chân giẫm lên trên vai của nàng.
Bởi vì bàn chân của Vương Vô Địch run nhè nhẹ nên trong mắt Lý Thanh Ngọc tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
- Răng rắc!
…
Ngô Hoành:
- Sư thúc!
Lý Thụy:
- Đại nhân!
- Ừm!
Vương Vô Địch nhẹ gật đầu nói:
- Trở về đi, sư tôn của ngươi cũng sắp trở về rồi.
- Vâng, thưa sư thúc.
Bóng người của ba người trong nháy mắt biến mất, chạy về phía Thái Sơ Thần Tông.
Vương Vô Địch vẫn rất hài lòng với kết quả lần này.
Ít nhất thì phụ mẫu Đường Hùng cũng đã vẫn lạc, người một nhà cũng đã đoàn tụ đủ rồi.
Mặc dù Tuyết Tâm Nhu vẫn lạc có thể sẽ đưa tới địch ý của Tuyết Thần cung, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Chỉ cần Tuyết Thần cung dám lộ ra địch ý thì Vương Đằng cũng dám ra tay nhổ tận gốc Tuyết Thần cung.
Còn về chuyện Đường Chiến vẫn lạc, tuy cũng đưa tới một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ, nhưng tất cả đều bị Vương Đằng giải quyết gọn gàng.
Đương nhiên, thu hoạch lần này tuyệt đối không chỉ như thế, còn có một vị cường giả Thánh cảnh bị trấn áp, Lý Thanh Ngọc!
Đúng vậy, Vương Vô Địch cũng không giết chết Lý Thanh Ngọc, mà chính là đánh nàng thành trọng thương, sau đó bắt đầu trấn áp.
Dù sao thì một vị cường giả Thánh cảnh còn sống hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tác dụng.
Cho dù là khống chế lại, hay là sau này có đan dược Nô Thần Đan đều có thể hữu dụng.
Cho dù Lý Thanh Ngọc thật sự không khống chế được thì đến lúc đó lại xử chết nàng cũng giống như vậy, cho dù là Thánh Nguyên hay là gì khác, một chút tổn thất cũng không có.
Những tài nguyên và bảo vật trên người nàng đã bị Vương Vô Địch vơ vét sạch sẽ trước khi bị trấn áp.
Vương Vô Địch vẫn còn có chút kinh nghiệm đối với phương diện này.
Dù sao trước đó lúc trấn áp Lý Linh, Lưu Nhàn, hắn cũng đã quen với việc này.
Còn về chuyện Lý Thanh Ngọc có bị trọng thương mà chết hay không thì Vương Vô Địch cũng không lo lắng chút nào.
Sức sống của cường giả Thánh cảnh vẫn rất ngoan cường, lại thêm Vương Vô Địch ra tay coi như có chừng mực, mặc dù Lý Thanh Ngọc bị trọng thương nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Đương nhiên, tự sát thì càng không thể, nếu không phải Lý Thanh Ngọc không một lòng muốn chết thì nàng cũng sẽ không bị trấn áp lại.
Không giống vị Thánh cảnh trung kỳ bên kia, trực tiếp vẫn lạc!
…
- Ầm ầm...
Từng tiếng sấm nặng nề vang lên, trên bầu trời xuất hiện từng đám mây đỏ như máu, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Mà phía dưới dị tượng này lại có hai bóng người đứng ở đó, quần áo tung bay theo gió, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với dị tượng trên bầu trời.
- Thực lực của chủ nhân thật đúng là sâu không lường được!
Đặng Đào dùng ánh mắt kính trọng nhìn bóng dáng trước mặt.
- Chủ nhân, người vừa rồi là thất trưởng lão của Hỏa Thần tông Đường Châu.
Đặng Đào nói.
- Ừm.
Vương Đằng khẽ gật đầu, sau đó lập tức không nói thêm gì nữa, mà vẫn cứ đứng yên tại chỗ như vậy, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Đặng Đào thì vẫn lẳng lặng nhìn bóng dáng chủ nhân, cũng không lên tiếng nữa.
Qua thật lâu, giọng nói có chút trầm thấp của Vương Đằng vang lên bên tai Đặng Đào:
- Đi thôi, chúng ta trở về Thái Sơ Thần Tông!
Có một số việc rất khó xác định đúng và sai, mọi người có suy nghĩ của riêng mình, nhìn ra phương hướng khác biệt của vấn đề cũng sẽ có ý kiến khác biệt.
Vương Đằng không cho rằng mình là một người tốt, cũng sẽ không cho rằng chuyện mình làm là đúng.
Đối với hắn mà nói, có chỗ tốt, có lợi ích, đối với hắn lại không có chuyện gì quá nguy hiểm thì hắn cũng có thể làm.
Giống như chém giết khí vận chi tử, hắn có thể đạt được ban thưởng.
Lần đó, thiếu niên rơi xuống vực kia không quen biết Vương Đằng và cũng không có thù oán gì với sư đồ của hắn, nhưng cũng bởi vì hắn là khí vận chi tử nên Vương Đằng vẫn giết chết hắn.
Bởi vì chuyện này rất có lợi!
Trên con đường tu luyện này, không chỉ Vương Đằng làm như vậy, mà phần lớn mọi người đều làm như vậy, vì một món tư nguyên, vì một món bảo vật, hoặc là vì một vị trí mà tất cả mọi người đều đang làm chuyện giống nhau!
Đó chính là tranh đoạt, cướp đoạt, chém giết... Dùng hết tất cả thủ đoạn để làm cho chính mình trở nên mạnh mẽ.
Trên con đường này, có thể nói không có ai là sạch sẽ, chỉ là có trong tối, có quang minh chính đại mà thôi.
Đương nhiên, Vương Đằng hắn cũng không có chút áy náy nào. Đi lên con đường tu luyện này đã định trước là phải giẫm lên hài cốt của người khác để trèo lên trên, cho dù là kẻ địch hay là những người vô tội khác.
Trên thực tế, bất kể là người tu luyện hay là người bình thường cũng đều là như vậy, cạnh tranh vẫn luôn ở mọi nơi, chỉ là một cái tàn khốc hơn, có thể làm cho người ta nhìn thấy máu me của sự thật, một cái càng thêm mịt mờ mà thôi.
Có người quật khởi, thì đã định trước sẽ có người phải rơi xuống.
Nhiều người chia nhau ăn, đương nhiên là có người phải đói bụng.
Cho nên Vương Đằng biết trầm mặc một hồi cũng chỉ là bởi vì thấy được Đường Châu này người này nghĩ đến mình mà thôi.