- Ầm! ầm! ầm!
Hai bóng người va vào nhau, phát ra năng lượng ba động kịch liệt, một luồng hàn ý cực hạn đóng băng hư không xung quanh.
Cảm giác giá lạnh này làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy lạnh lẽo, giống như muốn đông lạnh người thành một pho tượng đá.
Nhưng đối với hai người Lý Thanh Ngọc và Vương Vô Địch đang kịch chiến mà nói, chút lạnh lẽo này căn bản cũng không tính là gì.
- Thực lực thật cường đại!
Sau mấy lần va chạm với Vương Vô Địch, trong lòng Lý Thanh Ngọc không khỏi cực kỳ khiếp sợ.
Mặc dù tu vi của nàng chỉ là Thánh cảnh sơ kỳ, nhưng khoảng cách đến Thánh cảnh trung kỳ cũng chỉ là cách một bước, cho dù thật sự đối đầu với một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ thì bằng vào ưu thế của công pháp Hàn Băng cũng không phải là không thể chiến đấu một lần.
Nhưng thực lực của người thanh niên trước mặt này lại nằm ngoài dự đoán của nàng, rõ ràng chỉ là Hoàng cảnh hậu kỳ, dù sau khi thi triển bí pháp cũng chỉ là tu vi Đế cảnh hậu kỳ.
Chỉ có tu vi như vậy lại có thể đánh một trận với vị cường giả Thánh cảnh như nàng, thậm chí nàng còn không dám đối đầu với đối phương, chỉ có thể dùng đặc tính của công pháp Hàn Băng để dây dưa với người thanh niên này.
- Cuối cùng đây là loại quái vật gì vậy? Cho dù là Tuyết Thần cung của nàng cũng chưa từng xuất hiện loại quái vật khủng bố như vậy!
Vào lúc này, trong lòng Lý Thanh Ngọc thậm chí còn có một tia thoái ý.
Nhưng mà lúc này đã không phải là vấn đề nàng có nên đi hay không, mà là vấn đề Vương Vô Địch có nguyện ý thả nàng đi hay không.
Mặc dù Lý Thanh Ngọc dựa theo đặc tính của công pháp Hàn Băng có thể chiến đấu với cường giả Thánh cảnh trung kỳ, nhưng theo như Vương Vô Địch thấy, vẫn kém hơn nhiều so với Thánh cảnh trung kỳ trước đó.
Còn về thuộc tính đặc biệt của công pháp Hàn Băng thì Vương Vô Địch hắn lại không phải không biết.
- Ầm ầm...
Bóng người của hai người kịch liệt giao đấu, một loạt tiếng nổ mạnh vang lên, không gian xung quanh xuất hiện một loạt vết nứt, vô số dòng chảy không gian vô tình cắn nuốt tất cả xung quanh.
Cũng may là xung quanh trận chiến của hai người không có người nào khác, nếu không thì chỉ cần dư âm chiến đấu của hai người cũng đủ để đánh chết rất nhiều người.
À, không! Dưới dư âm chiến đấu khủng bố của hai người này, thật ra còn có một người vẫn ngoan cường tồn tại.
Đó chính là tông chủ của Liệt Diễm tông, Viêm Thiên Tinh!
Cũng không biết là vận khí của hắn tốt hay là vận khí của hắn không tốt, từ khi vừa mới bắt đầu thì hắn đã chưa từng chính thức thoát khỏi nguy hiểm.
Hoặc là nói, vốn dĩ có một cơ hội để chạy trốn, nhưng hắn lại không nắm chắc cơ hội đó.
Còn về chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng:
- Trời cao phù hộ! Không được qua đây! Các ngươi không được qua đây!
Cũng không biết ông trời có thật sự nghe được thỉnh cầu của Viêm Thiên Tinh hay không, hai người Vương Vô Địch và Lý Thanh Ngọc chiến đấu, quả thật không tới gần Viêm Thiên Tinh. Những dư âm khủng bố kia cũng tạm thời còn chưa lan đến gần hắn.
Điều này cũng làm cho Viêm Thiên Tinh ngoan cường sống sót được!
…
Cực Bắc chi địa, Tuyết Thần cung.
- Ầm!
Một luồng sát khí cuồng bạo ẩn chứa vô tận đột nhiên bộc phát ra, chấn động trời cao.
Một mỹ phụ dáng người đầy đặn đứng ở trên không trung, trong đôi mắt đẹp lóe lên sát cơ ngập trời, nhìn về phương xa.
- Vù vù vù…
Một loạt bóng người yểu điệu, uyển chuyển lần lượt xuất hiện bên cạnh mỹ phụ này.
- Cung chủ đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?
Một thiếu nữ dáng người uyển chuyển thanh xuân lên tiếng hỏi.
- Tâm Nhu vẫn lạc!
Giọng nói lạnh lẽo từ trong miệng của cung chủ Tuyết Thần cung truyền ra.
- Cái gì?
- Sao Tâm Nhu lại vẫn lạc? Không phải là có Lý trưởng lão đang bảo vệ an toàn cho nàng sao?
- Cung chủ, Lý trưởng lão đâu?
- Chẳng lẽ là đám người của Hỏa Thần tông kia gây nên!
-...
- Để người khác điều tra rõ ràng Tâm Nhu các nàng đã đi đâu trong khoảng thời gian này? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Bất kể là ai giết đệ tử Tuyết Thần cung ta, bản cung chủ nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt!
Giọng nói lạnh lẽo thấu xương từ trong miệng của cung chủ Tuyết Thần cung phát ra, giống như muốn đóng băng thiên địa.
- Vâng, thưa cung chủ đại nhân!
Lần lượt từng bóng người lần lượt biến mất, cuối cùng bên cạnh cung chủ Tuyết Thần cung chỉ để lại một vị mỹ phụ mặc cung trang phong vận.
Nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Tuyết Tâm Nguyệt, mỹ phụ mặc cung trang kia há to miệng nhiều lần, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Nàng biết rõ lúc này trong lòng Tuyết Tâm Nguyệt đang rất thống khổ, Tuyết Tâm Nhu không chỉ là đồ đệ nhỏ nhất của Tuyết Tâm Nguyệt, mà còn là Thánh nữ của Tuyết Thần cung, hai người giống như mẹ con.
- Mộng Nguyệt, ngươi nói ta sai rồi sao?
- Nếu lúc trước ta kiên quyết không đồng ý để Tâm Nhu rời khỏi Tuyết Thần cung, có phải nàng sẽ không vẫn lạc hay không? Nếu như lúc trước ta đồng ý cho hai người bọn họ cùng nhau, có phải sẽ không...
…
Một bóng người bay ra ngoài giống như đạn pháo, người còn ở giữa không trung nhưng đã phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn tung trời.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bóng người rơi mạnh xuống đất, bụi mù tung bay đầy trời.
Khói bụi tản đi, lộ ra một bà lão với khuôn mặt tái nhợt.
Khóe miệng của nàng không ngừng có vết máu tràn ra, nhìn bóng người cao gầy giữa không trung, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc khó có thể tin.
- Sao có thể như vậy được? Chỉ là một Hoàng cảnh, sao lại cường đại như thế?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn thì một cảm giác đau đớn kịch liệt đã đánh tới.
Trong lòng của nàng giống như có hàng ngàn hàng vạn thứ gì đó đè nén, làm cho hô hấp của nàng trở nên khó khăn, trong ngực càng truyền đến từng cơn đau đớn.
Lý Ngọc Ngọc lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt càng tái nhợt hơn.
Nàng có chút chật vật đưa tay lau máu tươi ở khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, nhìn bóng người giữa không trung hỏi.
- Đến cùng ngươi là ai?
- Thái Sơ Thần Tông, Vương Vô Địch!