Tuy hắn chỉ là một phân thân năng lượng do Vương Vô Địch ngưng tụ ra, thực lực nhiều nhất cũng chỉ có năm thành của bản thể, nhưng ở một số phương diện lại cũng sẽ không kém bản thể quá nhiều.
- Tâm Nhu, cẩn thận!
Vốn trên mặt Lý Thanh Ngọc còn có chút âm tình bất định, nhìn thấy tốc độ của bóng người kia, nhất thời phát ra một tiếng nhắc nhở.
Đồng thời, đánh ra một đạo chưởng ảnh hướng về phía bóng người kia.
Bị hai mặt giáp kích, trong mắt bóng người kia vẫn không có lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ầm ầm...
Một giây sau, hai đạo công kích khủng bố đánh vào trên người bóng người kia, bộc phát ra một trận ánh sáng màu trắng sáng chói, năng lượng ba động khủng bố lan ra xung quanh, ngay cả không gian xung quanh cũng xuất hiện vô số vết nứt.
- Đã chết rồi sao?
Lý Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại.
Tuy vừa rồi bị hai đạo công kích kia đánh trúng, bóng người kia chỉ giữ vững được một chút thì khí tức trên người đã triệt để tiêu tan, nhưng trong lòng Lý Thanh Ngọc lại mơ hồ cảm nhận được một tia không ổn.
- Vừa rồi bóng người đó chỉ là một… Không tốt!
Vẻ mặt Lý Thanh Ngọc bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi:
- Tâm Nhu, mau tránh ra!
Một vệt sáng từ trong khe hở không gian xuất hiện, trong nháy mắt xuyên qua năng lượng khủng bố của phong bạo, xuất hiện trước người Tuyết Tâm Nhu.
Đó là một bóng người cao gầy như ngọc, đôi mắt giống như tinh thần, lại cho người ta một loại cảm giác lạnh thấu xương, một bàn tay thon dài vươn ra, chỉ về phía Tuyết Tâm Nhu.
Trong nháy mắt này, Tuyết Tâm Nhu chỉ cảm thấy như bị một mối nguy cơ tử vong khủng bố bao phủ, giống như bị một con cự thú tinh không khủng bố nhìn chằm chằm.
- Ong!
Ngay trong thời khắc nguy cơ sinh tử này, một đạo ánh sáng màu xanh da trời đã bao phủ cả người nàng lại.
Vẻ mặt Vương Vô Địch không thay đổi, bàn tay thon dài vẫn đánh về phía màn hào quang màu xanh lam kia.
- Ầm!
Ngón tay thon dài và băng màu lam va vào nhau, tạo thành một tầng gợn sóng dập dờn xung quanh.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Lý Thanh Ngọc cũng thở dài một hơi.
- Muốn chết! Hôm nay...
- Ầm...
Một luồng thần uy mênh mông khủng bố từ trên người Vương Vô Địch bộc phát ra, giống như đại dương mênh mông hoàn toàn bao phủ Tuyết Tâm Nhu.
- Răng rắc răng rắc...
Ánh sáng màu lam của màn bảo hộ trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, bao gồm cả bóng dáng Tuyết Tâm Nhu trong đó cũng biến mất không thấy đâu nữa!
- Sao có thể như vậy được?
Lý Thanh Ngọc có chút ngu ngơ nhìn bóng người thon dài như ngọc kia, làm sao cũng không tin tất cả những gì vừa mới nhìn thấy.
Phải biết rằng Tuyết Tâm Nhu là Thánh nữ của Tuyết Thần cung, tương lai có cơ hội đột phá Thần cảnh, trên người nàng có không ít thủ đoạn bảo mệnh, không chỉ có một thanh trường kiếm Thánh Khí, còn có một bảo giáp Thánh Khí, cùng với đạo băng quang màu xanh lam vừa rồi.
Nhất là màn hào quang màu lam kia là do lão tổ Bán Thần của Tuyết Thần cung tự tay ban cho nàng để bảo vệ tính mạng, lúc Tuyết Tâm Nhu gặp nguy cơ sinh tử, có thể tự động kích phát ra, có thể ngăn cản mấy lần công kích của cường giả Thánh cảnh.
Nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy cái gì, chỉ mới một kích mà đã có thể phòng ngự tráo có thể ngăn cản công kích của cường giả Thánh cảnh mấy lần lại bị phá nát như thế, cùng biến mất với nó còn có thánh nữ Tuyết Thần cung của bọn họ, chỉ còn lại một bảo giáp màu băng lam và một thanh trường kiếm màu trắng lơ lửng ở chỗ đó.
Nếu như nàng không nhìn lầm thì bóng người vừa mới xuất hiện kia cũng chỉ có tu vi là Hoàng cảnh hậu kỳ mà thôi!
Còn có Thần uy cuồn cuộn mà nàng cảm nhận được lúc trước, chẳng lẽ là Thần khí?
Nhưng mà lúc này, nàng cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì Thánh nữ Tuyết Thần cung các nàng chết rồi, tiểu đồ đệ được cung chủ Tuyết Thần cung sủng ái nhất cũng chết rồi, chuyện này làm sao nàng có thể trở về bàn giao được?
Trước khi đi ra ngoài, cung chủ đại nhân muốn nàng mang Tuyết Tâm Nhu trở về an ổn, nhưng nhìn tình hình hiện tại, còn có cơ hội đó sao?
- Ngươi biết ngươi vừa mới giết ai không? Ngươi đây là đang muốn đối địch với Tuyết Thần cung ta!
Lý Thanh Ngọc lớn tiếng quát hỏi.
- Ta biết!
Vương Vô Địch bình tĩnh nói, thu hai món Thánh khí vào.
- Xem ra lần sau ra tay phải chừa chút lực.
Trong lòng Vương Vô Địch khẽ thở một hơi.
Vừa rồi khi hắn ra tay đã hơi dùng lực quá mạnh, không chỉ đánh nát giới chỉ không gian, mà cũng để cho những bảo vật kia bay vào trong không gian loạn lưu.
Đây là một khoản tổn thất rất lớn, cũng cảnh tỉnh Vương Vô Địch.
- Nếu ngươi biết thân phận của chúng ta, vậy ngươi còn dám động thủ giết nàng à? Chẳng lẽ ngươi không sợ Tuyết Thần cung ta trả thù hay sao?
- Tiếp theo sẽ đến lượt ngươi!
Ánh mắt Vương Vô Địch lạnh lùng nhìn về phía Lý Thanh Ngọc, quyết định ra tay với bà lão ngốc này.
Còn về vấn đề mà lão giả kia hỏi ngu ngốc thì Vương Vô Địch cảm thấy không cần trả lời, hắn sợ ảnh hưởng đến sự thông minh của mình.
Hắn đã biết thân phận của hai người này, dưới tình huống này còn dám ra tay, có sợ hay không còn là vấn đề sao?
Chăng lẽ nàng còn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó chịu đòn hay sao?
Đương nhiên, chủ yếu nhất cũng là Vương Vô Địch quả thật không sợ Tuyết Thần cung.
Còn về Tuyết Tâm Nhu là Thánh Nữ của Tuyết Thần cung, bỏ qua cho cô ta là chuyện không thể nào.
Con của nàng chết ở trong tay hắn, trượng phu của nàng cũng chết ở trong tay hắn, nếu như tha cho nàng một mạng, vậy thì đồng nghĩa với việc thả một con rắn độc có cừu hận đối với mình trở về, đó là không có chuyện gì tìm chuyện cho mình.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là giữ lại một mình nàng sống sót, như vậy cũng quá tàn nhẫn với nàng rồi, người một nhà nên đoàn tụ.
...
- Ầm!
Khí tức khủng bố từ trên người Vương Vô Địch bộc phát ra, bóng người trong nháy mắt đã đánh tới Lý Thanh Ngọc.
- Ngươi muốn chết!
Nhìn bóng người đánh tới, trong lòng Lý Thanh Ngọc cũng nổi lên cơn giận dữ.
Nàng sẽ không giết người này dễ dàng như vậy, nàng muốn mang người này về Tuyết Thần cung, giao cho cung chủ đại nhân xử lý.