Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 483 - Chương 483. Phu Phụ Đường Chiến Vẫn Lạc (1)

Chương 483. Phu Phụ Đường Chiến Vẫn Lạc (1) Chương 483. Phu Phụ Đường Chiến Vẫn Lạc (1)

Nhưng mà sau một khắc, thân ảnh của hắn lại lần nữa phóng lên tận trời, không sợ chết tấn công về hướng Ngô Hoành.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng truyền ra, ngay sau đó, một cự chưởng uy thế càng khủng bố hơn từ trên bầu trời rơi xuống.

- Ầm ầm...

...

Dù thực lực của Đường Chiến không tầm thường, sau khi nhập ma càng trở nên hung hãn không sợ chết, nhưng đứng trước thực lực chênh lệch tuyệt đối, hắn vẫn như cũ không có chút lực phản kháng nào.

Lý Thụy liên tục đánh ra đòn công kích cường đại, bản thân sớm đã bị trọng thương, ngay cả đứng lên cũng không thể làm được.

- Giết! Giết!

Lần lượt muốn đứng lên, lại chỉ có thể không cam lòng ngã xuống, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét.

- Lý tiền bối, giết hắn đi!

Ngô Hoành nhìn bóng người Đường Chiến, ánh mắt lạnh lùng nói.

Bắt đầu rất sớm, kết quả trận ân oán này đã chú định.

- Vâng, thiếu chủ Ngô Hoành!

...

Trong mắt Lý Dạ lóe lên một tia lạnh lùng, đang muốn ra tay giải quyết triệt để Đường Chiến.

- Ong!

Đúng lúc này, một luồng khí tức khủng bố bao phủ lấy trời đất, làm cho người ta không tự chủ được lòng sinh ý phục.

Lý Thụy chỉ cảm giác mình giống như chìm sâu vào đầm lầy, bước đi trở nên rất gian nan, thân thể trở nên càng ngày càng nặng.

Trên thực tế không chỉ có Lý Thụy như thế mà ngay cả Ngô Hoành và Viêm Thiên Tinh ở bên cạnh cũng không đi được bao xa, giờ khắc này, thân thể của bọn hắn đều giống như bị định trụ.

Vẻ mặt Lý Thụy bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, trong lòng cũng âm thầm kêu khổ.

Hắn hiểu được, đây tuyệt đối là thủ đoạn mà cường giả Thánh cảnh mới có thể có, nếu không thì tuyệt đối không có cách nào để cho vị Đế cảnh sơ kỳ như hắn không có lực phản kháng chút nào.

- Chiến ca!

Từ phía chân trời xa truyền đến một tiếng gào đau đớn, Lý Thụy loáng thoáng nhìn thấy có hai bóng người đang lao về phía này với tốc độ cực nhanh.

Điều này làm cho tâm trạng của Lý Thụy không khỏi trầm xuống:

- Đáng chết! Sẽ không phải là vị Thánh Nữ mới của Tuyết Thần cung xuất hiện chứ?

Không phải nói vị thánh nữ kia bị giam lại sao, tại sao lại trùng hợp như vậy xuất hiện ở đây?

- Chăng lẽ hôm nay lão phu lại phải bỏ mạng ở đây?

Trong lòng Lý Thụy không khỏi tuyệt vọng thầm nghĩ.

Hắn không cho rằng đánh trọng thương tình nhân cũ của người ta như vậy, vị Thánh nữ Tuyết Thần cung kia sẽ tùy tiện buông tha hắn, trừ phi…

- Mang Ngô Hoành rời khỏi nơi này.

Ngay lúc Lý Thụy đang trong tình trạng tuyệt vọng thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

Cùng lúc đó, Lý Dạ phát hiện áp lực to lớn bao phủ trên người hắn cũng đã triệt tiêu rất nhiều.

Trên mặt của hắn nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng trả lời:

- Vâng, đại nhân!

Hắn vẫy tay, kéo theo bóng người Ngô Hoành bỏ chạy về phía xa.

Mà Lý Thanh Ngọc đang chạy cực nhanh ở phía xa tới nhìn thấy cảnh này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc trước, nàng có thể rất chắc chắn rằng chỗ đó không người nào khác, nhưng bây giờ bóng người đột nhiên xuất hiện này là sao?

Một gia hỏa trên người chỉ tản ra Hoàng cảnh trung kỳ, lại có thể không thèm nhìn uy áp của nàng?

Hơn nữa, bóng người đột nhiên xuất hiện này giống như là một phân thân được ngưng tụ từ năng lượng.

...

Một đạo bạch quang lóe lên rồi biến mất, bắn về phía đầu của Đường Chiến.

- Chiến ca!

Tuyết Tâm Nhu phát ra một tiếng kinh hô.

Lý Thanh Ngọc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt không khỏi trầm xuống.

Một luồng khí tức khủng bố đè lên người bóng người kia, bóng người của nàng khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Mặc dù nàng không thèm để ý đến sống chết của Đường Chiến kia, nhưng cứ như vậy giết Đường Chiến trước mặt nàng, đây là chuyện tuyệt đối không xem nàng ra gì!

Quan trọng hơn là trước đó Tuyết Tâm cầu khẩn, nàng đã đồng ý bảo vệ Đường Chiến một mạng, nếu như cứ như vậy nhìn Đường Chiến chết trước mặt mình, đây không phải là đánh vào mặt Lý Thanh Ngọc nàng sao?

- Dừng tay cho bổn tọa!

Lý Thanh Ngọc phát ra một tiếng quát chói tai.

Đáng tiếc, bóng người đó căn bản là không nhìn nàng!

Cho dù Lý Thanh Ngọc là một vị cường giả Thánh cảnh, thực lực cường đại, nhưng muốn cứu một người nhất định phải chết thì đó cũng là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Có lẽ là kém một hơi, có lẽ là kém một chút khoảng cách.

- Phốc, phốc!

Ánh sáng màu trắng trong nháy mắt xuyên qua trán Đường Chiến, máu tươi róc rách chảy ra.

- Chiến ca!

Một tiếng gào đau đớn xé ruột xé gan vang lên tận trời xanh.

Có lẽ là nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế này, trong nháy mắt này, trong mắt Đường Chiến rốt cục khôi phục một tia thanh minh.

Hắn hơi quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bầu trời xa xa, dung nhan quen thuộc kia…

Chỉ là lúc này, trên dung nhan quen thuộc của hắn tràn đầy thất kinh, sợ hãi, nước mắt không ngừng trượt xuống từ trên dung nhan kia.

- Ừm... Tâm Nhu, ta... ta...

Đường Chiến nỗ lực giơ tay lên, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cánh tay cũng không thể giơ lên, ánh mắt càng ngày càng u ám.

- Không, Chiến ca… Sao huynh có thể bỏ ta lại một mình… Huynh không được chết.

Cảm nhận được một tia khí tức sinh mệnh cuối cùng trên người Đường Chiến tiêu tan, tâm thần Tuyết Tâm Nhu hoàn toàn sụp đổ.

- Yên tâm, chờ lát nữa ta sẽ đưa một nhà các ngươi đoàn tụ!

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Tuyết Tâm Nhu.

- Đều tại ngươi! Ta muốn giết ngươi để báo thù cho Chiến ca!

Một đôi mắt tràn ngập cừu hận gắt gao nhìn chằm chằm vào phân thân của Vương Vô Địch, giống như muốn xé xác hắn ra.

- Ầm!

Khí tức cuồng bạo bộc phát ra từ trên người Tuyết Tâm Nhu, một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết xuất hiện trong tay nàng, tản ra Thánh uy cường đại, khí tức lạnh lẽo đóng băng hư không.

- Chết đi cho ta!

Trường kiếm vung lên, một đạo kiếm ảnh to lớn bỗng dưng xuất hiện, mang theo hàn ý khủng bố chém thẳng về phía bóng dáng kia, những nơi nó đi qua, không gian phát ra tiếng răng rắc răng rắc, giống như bị đông lại.

Nhìn thấy đạo kiếm ảnh khủng bố này đánh tới, trong mắt đạo thân ảnh kia không có chút kinh hoảng nào, bóng người khẽ rung, đã hóa thành một đạo bạch quang tấn công Tuyết Tâm.

Bình Luận (0)
Comment