Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 500 - Chương 500. Thần Hồn Thuế Biến

Chương 500. Thần Hồn Thuế Biến Chương 500. Thần Hồn Thuế Biến

Hạ Tử Ngôn yên lặng chờ đợi một hồi, sau đó đi về hướng Trân Bảo các.

- Xem ra Hạ Tử Ngôn này không có vấn đề gì, thật sự chỉ là mang theo con cháu trong gia tộc bái nhập Thái Sơ Thần Tông.

Nhìn thấy Hạ Tử Ngôn đi vào Trân Bảo các, trong lòng Ninh Thành Tân cũng thầm nghĩ.

- Chỉ là vẫn không tìm được tin tức gì của Thái Sơ Thần Tông, chẳng lẽ cứ như vậy trở về? Còn có chuyện Thái Sơ Thần Tông muốn thu nhận đệ tử, đây là muốn làm gì.

- Được rồi, trước tiên trở về rồi hãy nói, một năm sau, Thái Sơ Thần Tông sẽ thu nhận đệ tử và cường giả tán tu ở Võ Thành, chắc hẳn đến lúc đó sẽ có thể nhìn ra một chút nội tình của Thái Sơ Thần Tông!

Đây chính là Thần lực à, quả nhiên là rất cường đại!

Vương Đằng cảm nhận được sức mạnh khủng bố trong cơ thể nên không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Trải qua mấy ngày nay nỗ lực tu luyện, trong cơ thể Vương Đằng cũng thành công tu luyện ra một số Thần lực.

Chỉ có tu luyện ra Thần lực, mới có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố của sức mạnh này, đó là một loại sức mạnh hoàn toàn khác với Linh lực, ít nhất mạnh hơn Linh lực mấy chục lần.

- Xem ra trước kia ta vẫn có chút xem thường những cường giả Thần cảnh kia, giống như ta trước kia, cho dù có bảo vật như Âm Cực Diệt Hồn Châm thì muốn giết chết một vị Thần cảnh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng bây giờ ta cũng đã nắm giữ.

Trên mặt Vương Đằng lộ ra một tia tự tin.

- Cũng không biết sau khi trong cơ thể ta toàn bộ là Thần lực, vậy ta xem như là Thần cảnh, hay là Thánh cảnh?

Vương Đằng vẫn rất tò mò với câu hỏi này, đáng tiếc là đáp án này đã định sẵn từ trước đến giờ không ai có thể nói cho hắn biết.

Đương nhiên, Vương Đằng cũng sẽ không quá xoắn xuýt vấn đề này.

Hắn tu luyện Thái Sơ Thần Quyết, là Thánh cảnh, hay là Thần cảnh cũng không quan trọng, chỉ cần thực lực mạnh lên là được rồi.

Thần cảnh và Thánh cảnh khác nhau ở chỗ sức mạnh của Thần lực và sức mạnh của Thần hồn, cũng như khống chế một phương quy tắc thiên địa.

Mà những thứ này, Vương Đằng cảm thấy mình bây giờ cũng không kém hơn Thần cảnh bao nhiêu, cho dù là phương diện Thần hồn thì hắn cũng cảm thấy mình không thể đột phá trong thời gian dài.

Không sai, theo mấy ngày này tu luyện, Vương Đằng có thể cảm giác được Thần hồn của hắn sắp đột phá.

Không, nói chính xác hơn là, hẳn là Thần hồn sắp lột xác!

Trước đó, Vương Đằng tu luyện Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp, lực lượng tinh thần của hắn đã cao hơn tu vi rất nhiều, lúc đột phá Thánh cảnh thì lực lượng tinh thần của hắn đã đạt đến Thánh cảnh đỉnh phong.

Theo lý mà nói, gần đây tu vi của hắn lại tăng lên một chút, lực lượng thần hồn của hắn hẳn là cũng nên theo đó mà đột phá mới đúng.

Nhưng là lực lượng tinh thần của Vương Đằng cũng không có đột phá theo.

Nhưng mà tu vi tăng lên, sau khi tu luyện Thái Sơ Thần Quyết, Vương Đằng có thể cảm giác được, Thần hồn của hắn sắp lột xác.

Có lẽ Thần cảnh và Thánh cảnh là một cánh cửa lớn, không chỉ khác nhau về Thần lực và Linh lực, còn khác nhau về Thần hồn và Thần hồn.

Đương nhiên, tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán của Vương Đằng.

- Tiếp tục tu luyện, có lẽ chờ sau khi Thần hồn của ta lột xác, ta sẽ là một vị Ngụy Thần.

...

Một ngày này, khí tức trên người Vương Đằng đang tu luyện bỗng nhiên phun trào, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt sắt bén như kiếm.

Ngay lập tức, một luồng chấn động vô hình từ trên người hắn phát ra tràn ngập khắp trong Hạo Thiên Tháp.

Đầu tiên cảm nhận được luồng chấn động này là Vương Vô Địch đang tu luyện.

Một đôi mắt thâm thúy đột nhiên mở ra, nhìn về phương hướng bản thể:

- Phải lột xác à?

- Đây là khí tức của sư tôn!

- Chẳng lẽ sư tôn muốn đột phá?

- ...

Mấy người Phương Húc cảm nhận được dao động dị thường này cũng lần lượt giật mình tỉnh lại.

Mà ở một chỗ khác trong Hạo Thiên Tháp, vẻ mặt của hai người Giang Quân và Âm Hư cũng trở nên nghiêm túc.

- Là khí tức của chủ nhân!

- Chẳng lẽ chủ nhân muốn đột phá hay sao?

Còn về mấy người Quý Bắc, Tô Thiên Thiên thì bỏi vì tu vi của bọn họ quá thấp nên không phát hiện ra loại khí tức ba động dị thường này, nhưng trong đầu bọn họ lại không thể kiểm soát được hiện ra một ý niệm.

- Có Thần Chỉ!

Bọn họ không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ này, nhưng trong lòng bọn hắn lại không hề nghi ngờ suy nghĩ này là thật hay giả.

Cũng may là ba động dị thường này cũng không quá mãnh liệt, không mang bất kỳ ác ý nào, nếu không thì chỉ bằng vào tu vi của Quý Bắc, Tô Thiên Thiên, chỉ sợ đã trực tiếp trở thành một khôi lỗi thờ phụng.

...

Mà lúc này, ý thức Vương Đằng lại tiến nhập vào một loại ý cảnh vô cùng huyền diệu.

Hắn cảm giác mình giống như đang ở giữa hư huyễn và hiện thực, xung quanh có vô số ánh hào quang yếu ớt đang lóe lên, mà từ những ánh sáng này, hắn cũng cảm nhận được từng luồng khí tức quen thuộc.

- Đây là lực lượng thần hồn của bọn họ sao?

Lúc này, Vương Đằng cũng đã hiểu rõ, những tia sáng này là do đâu mà có.

Những ánh sáng này đều là lực lượng thần hồn của đám người Phương Húc, hoặc là lực lượng thần hồn của những người hiện tại đang ở trong Thái Sơ Thần Tông, thậm chí là lực lượng thần hồn của người tu luyện ở xa hơn.

Nhưng mà theo cảm nhận của Vương Đằng thì sức mạnh tinh thần của những người này đều quá yếu, cho dù là những người cách hắn gần nhất, sáng nhất.

Vương Đằng có cảm giác, chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn có thể dễ dàng xoá những điểm sáng này đi.

Đương nhiên, hắn không thể nào làm như vậy được.

Ở trong trạng thái này, Vương Đằng phát hiện mình giống như có thể đi xa hơn để nhìn, dường như khoảng cách đã không còn là khoảng cách.

Nhưng mà hắn cũng không làm như vậy!

Ai biết được tùy tiện đi đến một nơi khác có thể đột nhiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn hay không?

Hơn nữa, đây là thần hồn của hắn, nếu như xuất hiện chuyện gì rắc rối thì chẳng phải là xong đời sao?

Làm một người cẩn thận, không cần phải đi khắp nơi tìm đường chết!

Yên lặng chờ đợi Thần hồn lột xác là tốt rồi!

Bình Luận (0)
Comment