Nhưng mặt khác tuyệt đối không kém hơn cường giả Thần cảnh!
Cho dù là Thần lực, Thần hồn, nhục thân chứa đựng Thần lực trong cơ thể cũng sẽ không kém hơn Thần cảnh chân chính.
Về phần thực lực, Vương Đằng cảm thấy một mình mình đánh mười Thần cảnh hẳn là không phải là chuyện khó gì.
…
- Chủ nhân! Ngài xuất quan rồi!
- Ừm, đi ra độ kiếp.
Vương Đằng khẽ gật đầu nói.
- Đi ra độ kiếp à? Chủ nhân, ngài muốn đột phá sao?
Đặng Đào khiếp sợ hỏi.
Lúc này hắn mới phát hiện, khí tức của chủ nhân lúc này hoàn toàn không giống với hơn mười ngày trước, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Vương Đằng không phải là quá để ý đến những người khác, nếu hắn thật sự muốn thành công thì sẽ phải xem xét đến những người khác.
Nếu nói trước đó chủ nhân mang đến cho hắn một cảm giác là cường đại, như vậy chủ nhân hiện tại đã cho hắn một loại cảm giác mênh mông không lường được, nhất là khi nhìn thẳng vào chủ nhân thì giống như có một đạo thần uy cường đại đập vào mặt, đang đối mặt với thiên uy.
- Ừm.
Vương Đằng gật đầu, sau đó phân phó Đặng Đào.
- Truyền lệnh xuống dưới, để bọn họ đợi ở trong núi của mỗi người, không được tùy ý đi ra.
- Vâng, thưa chủ nhân!
Đặng Đào thu hồi khiếp sợ trong lòng, vội vàng trả lời.
Nhìn bóng dáng Đặng Đào rời đi, ánh mắt Vương Đằng hơi lấp lóe.
Hắn sắp sửa đột phá Thần cảnh, phân thân của hắn không bao lâu nữa cũng có thể đột phá đến Thánh cảnh, ngay cả mấy đồ đệ của hắn cũng đều là Vương cảnh, thậm chí là Hoàng cảnh.
Bàn về thực lực chân chính hoàn toàn có thể đối đãi như Đế cảnh.
Lại thêm Vương Đằng khống chế một số cường giả Thánh cảnh, Đế cảnh, thực lực chỉnh thể của Thái Sơ Thần Tông tuyệt đối không kém gì ba đại thế lực Bán Thần của vực Thiên Phong.
Nếu như lại cộng thêm Vương Đằng sắp đạt đến Thần cảnh thì ba đại thế lực Bán Thần này sẽ không đủ nhìn.
Nhưng mà, Thái Sơ Thần Tông cũng có một chỗ thiếu hụt, đó chính là quá ít người, nói chính xác hơn là quá ít cường giả có thể một mình đảm đương một phía.
Ngoại trừ Vương Đằng và Vương Vô Địch ra thì không có ai có thể một mình gánh vác một phương được.
Có lẽ ba người Chương Thiên Thánh bị hắn khống chế cũng có thể tính toán một chút, nhưng trong mắt Vương Đằng thì ba người này vẫn có chút yếu.
Hai Thánh cảnh sơ kỳ và một Thánh cảnh trung kỳ, có thể có bao nhiêu tác dụng chứ, chỉ sợ ngay cả một Thánh cảnh hậu kỳ cũng đánh không lại, càng không cần phải nói đến Thánh cảnh đỉnh phong.
Nếu như có mười mấy cường giả Thánh cảnh thì còn tạm được.
- Có lẽ cũng nên cân nhắc đến việc nâng cao thực lực của một số người trong Võ Đấu Trường.
Trong lòng Vương Đằng âm thầm suy nghĩ.
Dù sao thì Võ Đấu Trường vẫn có rất nhiều hạt giống không tệ, lại thêm một số người có tu vi vốn đã không thấp, tăng lên cũng tương đối dễ dàng, thời gian cũng không cần quá dài.
Nếu bồi dưỡng một người lại từ đầu sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên và thời gian, cho dù Vương Đằng có Hạo Thiên Tháp và vô số tài nguyên thì cũng giống như vậy.
Ít nhất cũng cần mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm mới có thể nuôi dưỡng được một người có thể một mình gánh vác một phương đi ra.
Dù sao thì đối với những người này, Vương Đằng cũng không có khả năng bồi dưỡng bọn họ giống như đồ đệ của mình.
Nhưng nếu chỉ bồi dưỡng những người tu luyện trong Võ Đấu Trường thì chỉ cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm là có thể bồi dưỡng được một vị nhân tài một mình đảm đương một phương.
- Chờ sau khi đột phá, có thể suy nghĩ thêm!
Bóng người trong nháy mắt biến mất, Vương Đằng xuất hiện ở bên ngoài đại trận Thái Sơ Thần Tông.
Trên thực tế, ở trong Thái Sơ Thần Tông, thậm chí là trong Hạo Thiên Tháp, Vương Đằng cũng có thể đột phá độ kiếp.
Nhưng sau khi cân nhắc đến một số nhân tố không ổn định, Vương Đằng vẫn quyết định đi ra ngoài độ kiếp.
Dù sao đây cũng là lần thứ nhất Thái Sơ Thần Tông có người độ kiếp, chờ sau này có nhiều người độ kiếp, có kinh nghiệm thì cũng sẽ không cần lo lắng những nhân tố không ổn định kia.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao lại để cho chúng ta ở lại trong núi? Chẳng lẽ có đại sự gì đang xảy ra hay sao?
- Có gì mà phải lo lắng, Mạc đại nhân bảo chúng ta làm như vậy đương nhiên là có đạo lý của hắn.
- Đúng đấy, ở đây, chúng ta có thể có gì nguy hiểm chứ?
- ...
Ở Thái Sơ Thần Tông càng lâu thì những người này càng ngày càng có thể cảm giác được sự cường đại của Thái Sơ Thần Tông.
Tuy bọn họ rất ít gặp những bóng người của những cường giả kia, nhưng bọn hắn cũng đều biết, những người đó đều là cường giả chân chính, mỗi một người đều không phải là bọn hắn có thể chọc nổi.
Trên một số ngọn núi xung quanh cũng có một số người có tu vi thấp hơn, nhưng những người đó cũng không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.
Nói chung, ở Thái Sơ Thần Tông, bọn họ không có tư cách để giương oai.
Đương nhiên, chỉ cần không tự mình tìm đường chết thì cũng sẽ không có nguy hiểm!
…
- Ầm… Ầm…
Khi khí tức cường đại trên người Vương Đằng bộc phát ra, trên chín tầng trời, kiếp vân màu đen đã tụ đến.
Chỉ trong khoảnh khắc, trăm vạn dặm bầu trời đều bị kiếp vân màu đen bao phủ, đồng thời kiếp vân màu đen này còn đang lan tràn về phía chân trời xa xa.
Giờ khắc này, ban ngày đã biến thành đêm tối, từng tia chớp màu đỏ thẫm không ngừng lấp lóe dưới tầng mây đen dày đặc, lúc nào cũng có thể rơi xuống, người ở phía dưới kiếp vân giống như cảm giác ngày tận thế lại tới.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao bầu trời đột nhiên biến thành màu đen?
- Những tia chớp màu đỏ kia sẽ không đánh trúng chúng ta chứ?
- Áp lực thật là đáng sợ!
- …
Một loạt âm thanh kinh ngạc vang lên trên mấy ngọn núi của Thái Sơ Thần Tông.
Mặc dù trước đó cường giả Thái Sơ Thần Tông nói cho bọn hắn an tĩnh chờ đợi ở trên ngọn núi thì bọn họ cũng đoán được có thể sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như ngày tận thế này, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi sợ hãi.
Bọn họ cũng chỉ là một đám người có tu vi không cao, thậm chí là người bình thường không có tu vi, cho dù là Thánh Kiếp thì bọn họ cũng chưa từng gặp qua, càng không cần phải nói đến Thần Kiếp.