- Tông chủ đại nhân, chúng ta cũng thật lòng muốn gia nhập Thái Sơ Thần Tông, trở thành một phần tử của Thái Sơ Thần Tông!
Nghe được câu trả lời của đám người Hồ Đông Phong, Vương Đằng cũng là hài lòng nhẹ gật đầu.
- Rất tốt, nếu các ngươi đều nguyện ý trở thành một phần tử của Thái Sơ Thần Tông, vậy sau này sẽ là người một nhà, nếu như ngày sau các ngươi biểu hiện tốt, như vậy bản tọa sẽ giải trừ cấm chế trong thần hồn các ngươi!
Vương Đằng cũng không quên hứa hẹn với mọi người một điều.
Vương Đằng đương nhiên sẽ không dựa vào một câu nói của mấy người Hồ Đông Phong, giải trừ cấm chế trong thần hồn bọn họ, muốn giải trừ còn phải xem biểu hiện của bọn họ sau này mới được.
Nghe được lời nói của Vương Đằng, trong lòng mấy người Hồ Đông Phong đều là vui vẻ.
Mặc dù bọn họ đã nghĩ thông suốt, trở thành một phần tử của Thái Sơ Thần Tông, nhưng cấm chế trong thần hồn vẫn là một cái gai trong lòng bọn họ.
Chỉ cần một ngày bị cấm chế thần hồn, tính mạng của bọn họ sẽ bị những người khác khống chế, căn bản không thể phản kháng được.
Nếu không có đạo cấm chế thần hồn này, bọn họ... Ừm, cũng không thể phản kháng được, nhưng ít nhất trên đỉnh đầu không có một thanh dao nhọn nào, thời khắc nào cũng treo ở trên đỉnh đầu.
- Được rồi, đều theo bổn tọa bế quan một đoạn thời gian đi, thực lực của các ngươi có hơi thấp!
…
Trong Hạo Thiên Tháp.
Lưu Thành mở hai mắt đang nhắm chặt, phun ra một ngụm khí.
- Không ngờ sẽ một ngày, tốc độ tu luyện của Lưu Thành ta lại nhanh như vậy, bằng vào tu vi của ta bây giờ, chỉ sợ đã không kém hơn tông chủ rồi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lưu Thành không nhịn được lộ ra nụ cười vui vẻ.
Không được, lần sau nhất định phải trở về một chuyến mới được, nhất định phải để những người kia nhìn xem, tu vi của Lưu Thành ta còn cao hơn bọn họ... Ai, ra ngoài lâu như vậy cũng không biết tiểu Hồng có nhớ ta hay không.
Lần sau trở về, phải đi Âm Dương Hợp Hoan Tông một chuyến, nhìn xem... Ừm, phải có đãi ngộ giống với tông chủ mới được.
Sau một thời gian tinh thần sảng khoái, Lưu Thành lại nhắm mắt khổ tu lần nữa.
Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ!
Trên thực tế, không chỉ Lưu Thành, những người khác cũng đang tranh đoạt từng giây tu luyện, không dám lãng phí dù chỉ một giây.
Mấy đệ tử Thiên Thánh tông trải qua khoảng thời gian khổ tu này, tu vi của bọn hắn cũng không thấp hơn tu vi của Lưu Thành bao nhiêu, nhất là Phương Vô Nhai đều đã đuổi kịp Lưu Thành.
Đây cũng là nguyên nhân Lưu Thành không dám lười biếng chút nào.
Dù sao thì hắn cũng là trưởng lão của Thiên Thánh tông, là người có tu vi cao nhất trong nhóm người Thiên Thánh tông này, sao có thể bị mấy tiểu bối này vượt qua được, dù sao cũng phải dẫn đầu một chút mới được.
Còn về mấy người Phương Vô Nhai thì không có ý tưởng khác, chỉ là hoàn toàn không muốn lãng phí cơ hội khó có này mà thôi, dù sao thì bọn họ cũng không hoàn toàn tính là đệ tử của Thái Sơ Thần Tông, bọn họ chỉ tới nơi này tu luyện một đoạn thời gian, nói không chừng lát nữa sẽ trở về.
Trong hoàn cảnh tu luyện như vậy, không cần nói bọn họ, cho dù sư tôn của bọn họ tới cũng sẽ trở nên càng già càng dẻo dai, sinh long hoạt hổ, cho dù đại chiến ba trăm hiệp cũng không phải là vấn đề.
Vương Đằng nhìn thấy rõ ràng tất cả những điều này, trong lòng vẫn rất hài lòng.
Trải qua mấy tháng khổ tu, tu vi của những người này không có một ai là thấp hơn Chân Nguyên cảnh, cho dù là Triệu Linh Mộng có tu vi thấp nhất, lúc này tu vi của nàng cũng đã đột phá đến trên Chân Nguyên cảnh.
Nếu như lại có một năm hoặc nửa năm nữa thì toàn bộ đột phá đến Linh Võ cảnh hẳn là không phải là vấn đề lớn gì.
Còn về năng lực thực chiến thì Vương Đằng cũng không lo lắng, đến lúc đó để những người này tiến vào trong Huyễn Thần Tháp, ma luyện một hai tháng thì năng lực thực chiến cũng sẽ tăng lên.
Huyễn Thần Tháp này là một món bảo vật Vương Đằng lấy được từ rất sớm, nó không lợi hại lắm, chỉ là Thần giai hạ phẩm mà thôi, chức năng chủ yếu của nó là kéo thần hồn ý thức của một người vào trong đó, huyễn hóa ra vô số nguy hiểm, làm cho kẻ địch bị hao tổn đến chết.
Đương nhiên, đây chỉ là nhắm vào những người tu luyện cường đại, về phần tu vi yếu, căn bản không cần phức tạp như vậy.
Nhưng mà có Vương Đằng khống chế, có tác dụng rèn luyện cũng không phải là việc khó gì.
Đến lúc đó, món Thần khí này hoàn toàn có thể làm cho đệ tử của Thái Sơ Thần Tông có năng lực thực chiến rất tốt.
Vương Đằng không đưa Lý Thụy và những người khác đến khu vực tu luyện của mấy người Giang Quân, mà là sắp xếp bọn họ ở một bên khác.
- Các ngươi trước hết ở đây tu luyện đã.
Nói xong, bóng dáng Vương Đằng đã biến mất ở trước mắt đám người Lý Thụy.
Bởi vì ngay vừa rồi, Vương Vô Địch cảm nhận được thời cơ đột phá, muốn đột phá thành Thánh.
Có lẽ là trước đó Vương Đằng ảnh hưởng nên Vương Vô Địch cũng đạt được một chút chỗ tốt, cho nên đã sớm một chút đột phá.
Nhưng mà đây là một chuyện tốt, Vương Đằng cũng chuẩn bị nhìn xem, có thể bắt được một ít lông dê Thiên Đạo hay không.
Không có đạo lý khi hắn đột phá, phân thân có thể chịu ảnh hưởng của hắn, nhận được một chút chỗ tốt, phân thân đột phá hắn lại không thể nhận được một chút chỗ tốt.
Đến lúc đó, phân thân tiến vào loại trạng thái kia, hắn cũng theo loại trạng thái kia, đó không phải là 1+1 = 2 sao!
...
- Lần này hẳn là có thể nhìn ra lai lịch của Thái Sơ Thần Tông rồi.
Trong lòng Trữ Thành Tân âm thầm suy nghĩ.
Dù sao thì trong tông có cường giả độ kiếp, tuyệt đối là một chuyện lớn, trên cơ bản cường giả trong tông môn đều sẽ ra ngoài quan sát, trừ phi là loại tồn tại bế tử quan, không ra được.
Quan sát Thần kiếp, tuy không thể tăng cao tu vi, nhưng lại có cơ hội lĩnh ngộ ra một ít gì đó, thậm chí một số Đế cảnh đỉnh phong cũng là quan sát Thần kiếp, cảm nhận được cơ hội đột phá.
Đồng thời, đối với một số cường giả Thánh cảnh cũng có tác dụng, nói không chừng tương lai, bọn họ cũng sẽ đến cảnh giới kia, cần độ kiếp Thần kiếp.