- Các vị tiền bối, tuy rằng ta đã truyền tin tức Thái Sơ Thần Tông muốn thu nhận đệ tử xuống, nhưng giống như quận Thiên Nguyệt, quận Thiên Dương, có thể cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Vương Thất chúng ta.
Sở Hùng nói.
- Không có chuyện gì, đến lúc đó Sở... huynh ngươi an bài mấy người cho chúng ta là được rồi.
Lý Thụy khoát tay nói.
Lý Thụy vẫn rất khách khí với Sở Hùng, dù sao hắn cũng là phụ thân của đệ tử thân truyền của tông chủ đại nhân.
- Các vị tiền bối yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ an bài tốt!
Sở Hùng vội vàng trả lời.
Tuy Lý Thụy gọi mình là Sở huynh, nhưng Sở Hùng cũng không quá mất phân lượng, gọi người ta là Lý huynh.
- Vậy thì làm phiền Sở huynh rồi!
- Không phiền, chuyện ta phải làm.
...
Sau khi Sở Hùng thu thập được tất cả tin tức, Đặng Đào cũng lập tức an bài.
- Hoàng Quân, ngươi dẫn mấy người Lưu Thành, Phương Vô Nhai, Từ Vi đi quận thành Thanh Lâm, phụ trách thu nhận đệ tử!
...
- Hồ trưởng lão, ngươi dẫn đội tiến về quận Thiên Nguyệt!
- Hùng trưởng lão, ngươi dẫn đội tiến về quận Thiên Dương phụ trách thu nhận đệ tử!
Đặng Đào sắp xếp mọi người đâu vào đấy.
Về phần hắn thì sẽ tự mình phụ trách việc trấn thủ Vương Thành Đại Càn!
Lần này, người dẫn đầu mỗi quận ít nhất đều có tu vi Đế cảnh!
- Chư vị, đây là tông chủ đại nhân tự mình ra lệnh, cho nên chúng ta không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào, nếu có người dám can đảm quấy rối, giết không tha!
Nói đến câu nói cuối cùng thì trong mắt Đặng Đào lóe lên một tia lạnh lẽo!
- Vâng!
- Ừm, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi!
...
Không lâu sau, từng chiếc linh chu bay ra khỏi Thái Sơ Thần Tông, bay về phía mỗi một quận thành của Vương triều Đại Càn.
Các thám tử của các thế lực lớn cũng ngay lập tức chú ý tới tình cảnh này.
- Thái Sơ Thần Tông có người đi ra rồi!
Ngay cả các đại thế lực Thánh cảnh cũng đều dồn dập quan sát những người này!
…
Thái Sơ Thần Tông.
Lý Thụy và những người khác đều rời khỏi, bên trong Thái Sơ Thần Tông nhất thời trống trải hơn rất nhiều.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác của mấy người Vương Đằng mà thôi.
Trên thực tế, từ khi thành lập Thái Sơ Thần Tông đến bây giờ, Thái Sơ Thần Tông vẫn luôn rất trải.
- Sư tôn, Thái Sơ Thần Tông chúng ta muốn thu nhận đệ tử à?
Phương Húc hỏi.
- Ừm, là thời điểm thu nhận đệ tử, các ngươi chuẩn bị thật tốt một chút, những đệ tử này đến lúc đó sẽ là nhập dưới trướng các ngươi.
Vương Đằng nói.
- Ý của sư tôn là muốn chúng ta làm phong chủ sao?
Ngô Hoành hỏi.
- Không sai, lấy thực lực của mấy người các ngươi hôm nay cũng đủ để làm chủ nhân một núi rồi.
Vương Đằng gật đầu nói.
Cũng không phải à, hai người Phương Húc và Ngô Hoành đều đã là Thánh cảnh sơ kỳ, mấy người còn lại tuy rằng vẫn là Đế cảnh đỉnh phong, nhưng xét về thực lực thì tuyệt đối không yếu hơn so với Thánh cảnh đỉnh phong bình thường, thậm chí cho dù là Bán Thần cũng có thể đánh một trận.
Lấy thực lực như vậy, làm một người đứng đầu một ngọn núi, hoàn toàn là dư xài.
- Sư tôn, thế nhưng ta không có bất kỳ kinh nghiệm nào cả?
Lưu Linh nói.
- Không có gì đâu, đến lúc đó sẽ có mấy người Lý Thụy phụ tá các ngươi.
Vương Đằng nói.
Chuyện này, Vương Đằng sớm đã dự liệu được.
Trên thực tế, bản thân Vương Đằng cũng không có nhiều kinh nghiệm quản lý tông môn.
Nhưng chuyện này có quan trọng không?
Hiển nhiên là không quan trọng, chỉ cần có người chuyên nghiệp là được rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết nhất chính là đảm bảo thủ hạ nghe lời, không phản bội, trung thành tuyệt đối.
Đối với quy củ quản lý của Thái Sơ Thần Tông đều là do những người Đặng Đào này phụ trách, Vương Đằng cũng chỉ là phụ trách kiểm tra mà thôi.
Thuận tiện tăng thêm một câu ở cuối cùng: Gặp yếu thì đánh, gặp mạnh phải chạy!
- Sư tôn, ta muốn đi du lịch đại lục.
Đúng lúc này, Lãnh Thiên Quân nói.
- Tốt, nhưng mà tất cả những chuyện này đều phải đợi sau khi ngươi đột phá Thánh cảnh mới được.
Vương Đằng nhìn Lãnh Thiên Quân, nghiêm túc nói.
- Ta đã biết, sư tôn!
Vương Đằng đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Lãnh Thiên Quân.
Nhưng mà tất cả những điều này đều phải chờ sau khi hắn đột phá Thánh cảnh mới được, không phải lo lắng hắn ra ngoài du lịch gặp phải nguy hiểm, mà là bởi vì thiên kiếp.
Đối với mấy người khác, Vương Đằng cũng không lo lắng, cho dù là Hổ Nữu thì hắn cũng không lo lắng.
Nhưng Vương Đằng vẫn có chút lo lắng về việc Lãnh Thiên Quân có thể vượt qua Thánh kiếp hay không.
Hồn kiếp cuối cùng có thể sẽ trở thành trở ngại lớn nhất đối với Lãnh Thiên Quân!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương Đằng nhất định phải đợi sau khi Lãnh Thiên Quân đột phá Thánh cảnh mới được ra ngoài du lịch.
Chỉ có đột phá trước mặt hắn, một khi Lãnh Thiên Quân rơi vào trong hồn kiếp thì Vương Đằng mới có cơ hội ra tay bảo vệ hắn.
...
- Tốt, hiện tại các ngươi chọn một ngọn núi ở Thái Sơ Thần Tông đi, sau này đó chính là sơn phong của các ngươi.
Vương Đằng nói với mấy đồ đệ.
- Vâng, thưa sư phụ!
- Ta sắp được làm phong chủ Hổ Phong rồi...
Hổ Nữu nhất thời hưng phấn hô.
Nghe thấy tiếng hô này, Vương Đằng nhất thời xạm mặt lại.
Tên quái gì thế này, có thể có chút văn hoá hay không, hay là lần trước đánh nhẹ quá, sao nàng không nhớ chút gì hết vậy?
Ít nhất thì cũng phải gọi là Thần Hổ Phong chứ?
- Khục, tuy rằng các ngươi sắp có ngọn núi của riêng mình, nhưng chuyện ngọn núi này, nó liên quan đến thể diện Thái Sơ Thần Tông chúng ta, cho nên mấy người các ngươi nhất định phải cực kỳ thận trọng đối với chuyện này.
Vương Đằng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nghe sư phụ nói, Phương Húc lập tức phản ứng lại.
- Sư tôn không hài lòng với cái tên Hổ Phong của Tam sư muội à!
Sau đó, Phương Húc vội vàng quay đầu nói với Hổ Nữu đang ở bên cạnh:
- Tam sư muội, ta cảm thấy sư tôn nói rất đúng, tên Hổ Phong không thể hiện được uy nghiêm của Thái Sơ Thần Tông chúng ta, cũng không thể hiện được khí phách của sư muội, ta thấy không bằng gọi là Vạn Yêu Phong đi, lấy thiên phú của sư muội, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Vạn Yêu chi chủ, thống lĩnh Vạn Yêu.
- Vạn Yêu Phong? Vạn Yêu chi chủ, thống lĩnh Vạn Yêu?
Nghe những lời của đại sư huynh, ánh mắt Hổ Nữu càng ngày càng sáng.
- Đại sư huynh nói rất đúng, ta nhất định phải trở thành Vạn Yêu chi chủ, thống lĩnh Vạn Yêu!
Phương Húc thật sự không biết cũng bởi vì một câu nói kia của mình mà sau đó không lâu, Sơn Mạch Yêu Thú đã bị chôn xuống mầm tai họa!