Thành Thiên Dương là chủ thành của quận Thiên Dương, đồng thời cũng là một trong chín quận thành lớn của Vương triều Đại Càn.
Tuy thành Thiên Dương là một trong chín quận thành lớn của Vương triều Đại Càn, nhưng ở đây cũng không phải do phủ Thành Chủ định đoạt, mà là Trấn Nhạc tông định đoạt.
Đương nhiên, bề ngoài vẫn sẽ nghe theo hiệu lệnh của Vương Thất Đại Càn.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, mặc dù Vương Thất Đại Càn có Vương cảnh trấn thủ, nhưng thực lực cuối cùng vẫn yếu, lại thêm có những nhân tố khác quấy nhiễu, cho dù có muốn diệt trừ u ác tính thì cũng chỉ là hữu tâm vô lực.
Hơn nữa thực lực của Trấn Nhạc tông không yếu, mặc dù không có người tu luyện Vương cảnh, nhưng người tu luyện Thiên Võ cảnh lại không ít hơn Vương Thất, cho nên cũng đã tạo thành cục diện như bây giờ.
- Tính toán thời gian, người của Thái Sơ Thần Tông kia cũng phải tới rồi chứ?
Một trưởng lão của Trấn Nhạc tông nói.
- Ừm, nếu như tin tức của thành chủ Dương Kỳ là thật thì người của Thái Sơ Thần Tông kia quả thật cũng sắp đến rồi.
Một tên trưởng lão khác của Trấn Nhạc tông cũng mở miệng nói.
- À, bản tọa muốn nhìn xem thử Thái Sơ Thần Tông kia có thể thu nhận đệ tử hay không.
Lại có một người cười lạnh một tiếng nói ra.
- Tốt, dù sao cũng là mệnh lệnh của Vương Thất, ít nhiều chúng ta vẫn phải nể mặt một chút.
Đúng lúc này, một đại hán dáng người cực kỳ khôi ngô đứng lên nói.
Tuy nói là nói như thế, nhưng trong mắt hắn hiện lên ý khinh thường.
Từ khi Trấn Nhạc tông bọn họ nhận được tin tức này, hắn đã cực kỳ bất mãn.
Một tông môn muốn phát triển lâu dài và cường đại hơn thì một là cần đủ nhiều tài nguyên, hai là cần phải có đệ tử thiên tài, như vậy mới có thể bảo trì một thế lực cường đại trường thịnh không suy.
Hai thứ này thiếu một thứ cũng không được!
Đương nhiên, nếu như có được tư nguyên như của Vương Đằng thì lại là một chuyện khác.
Mà Trấn Nhạc tông bọn họ đã chiếm cứ quận Thiên Dương nhiều năm, sớm đã xem nơi này là địa bàn của mình, sao có thể cho phép người khác tới hấp thu Sinh Nguyên, cho dù là Vương Thất Đại Càn cũng không thể làm được!
Không sai, ở trong mắt tông chủ và một đám trưởng lão của Trấn Nhạc tông, cái gọi là Thái Sơ Thần Tông thu nhận đệ tử cũng là Vương Thất nguỵ trang mà thôi, mục đích đúng là vì Trấn Nhạc tông bọn họ.
Đừng nhìn chỉ là thu nhận đệ tử, nhìn qua cũng không rõ ràng, nhưng nếu nhiều đến như vậy mấy lần thì chính là cắt đứt tương lai của Trấn Nhạc tông bọn họ.
Cho nên bất luận như thế nào thì những người như bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, ngoài mặt bọn họ không dám trực tiếp phản kháng, nhưng vẫn có thể vụng trộm làm một chút tay chân.
Dù sao thì ở quận Thiên Dương, Trấn Nhạc tông bọn họ chính là ông trời, cho dù là phủ thành chủ Dương gia cũng là người của Trấn Nhạc tông bọn họ.
…
- Chờ một chút, Hồ huynh!
Ngay khi Hồ Đông Phong mang theo một đoàn người tiến về phương hướng quận Thiên Nguyệt, một giọng nói từ phía sau gọi hắn lại.
- Vù!
Ánh đỏ xẹt qua chân trời, một bóng người xuất hiện cách đám người Hồ Đông Phong không xa.
- Thì ra là Dương huynh!
Nhìn thấy người tới, Hồ Đông Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn thật đúng là nhận ra người này, là một vị trưởng lão của Chính Đạo môn, giữa hai người cũng coi như gặp qua mấy lần.
- Chính là tại hạ.
Dương Địch dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Hồ Đông Phong, có chút không xác định hỏi:
- Hồ huynh, ngươi đã đột phá Thánh cảnh rồi à?
Hắn phát hiện ra mình lại không thể nhìn thấu tu vi cảnh giới của Hồ Đông Phong, hơn nữa trên người Hồ Đông Phong mơ hồ tản ra một tia Thánh uy, điều này làm cho Dương Địch rất là khiếp sợ.
Phải biết rằng, dù sao thì tu vi của hắn cũng là Đế cảnh đỉnh phong, nhưng bây giờ lại không thể nhìn thấu tu vi của Hồ Đông Phong, trừ phi Hồ Đông Phong cố ý che giấu tu vi của bản thân, hoặc là hắn ta đã đột phá Thánh cảnh.
- Không sai, trước đó không lâu ta không cẩn thận đã đột phá đến Thánh cảnh.
Hồ Đông Phong nở một nụ cười nói.
Nghe nói như vậy, Dương Địch không khỏi không còn gì để nói.
- Còn không cẩn thận một chút đã đột phá đến Thánh cảnh, tại sao không nói mình không cẩn thận một chút đã đột phá đến Thần cảnh luôn đi?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Dương Địch lại lộ ra nụ cười thân thiết, chúc mừng:
- Thật sự là chúc mừng Hồ huynh, từ nay về sau đại đạo có hi vọng!
- Ha ha ha, Dương huynh khách khí rồi, không lâu nữa, Dương huynh nhất định có thể đột phá đến Thánh cảnh.
Hồ Đông Phong cười lớn nói, chỉ là trên mặt hiện lên một tia đắc ý làm sao cũng không thể áp chế nổi.
Tuy Dương Địch nhìn một hồi thấy chán, nhưng muốn nói trong lòng không hâm mộ đó cũng là giả.
Thánh cảnh! Không biết là giấc mơ của bao nhiêu người tu luyện ở Đế cảnh đỉnh phong, một khi đột phá thành công thì sẽ đến một tầng khác.
- Không biết Hồ huynh đang chuẩn bị đi làm chuyện gì vậy?
Đợi sau khi Hồ Đông Phong cười thành tiếng, Dương Địch mới lên tiếng hỏi.
- Phụng mệnh lệnh tông chủ, thu nhận đệ tử cho Thái Sơ Thần Tông ta!
Nói đến đây, vẻ mặt Hồ Đông Phong lập tức nghiêm túc.
- Nếu như Dương huynh không có chuyện gì khác, ta đi làm chuyện do tông chủ đã dặn dò!
- Ai... Tốt rồi, vậy Hồ huynh có việc gì thì đi làm việc trước đi.
Tuy Dương Địch có lòng muốn tiếp tục tìm hiểu tin tức từ trong miệng Hồ Đông Phong, nhưng lại phát hiện không biết nói như thế nào.
Giữa hai người chỉ là gặp mặt mấy lần mà thôi, muốn nói bằng hữu, còn thật sự chưa nói tới.
- Vù!
Linh chu tiếp tục bay về phía quận Thiên Nguyệt, chỉ là khóe miệng Hồ Đông Phong lại hơi hơi nhấc lên một tia đường cong đối với Dương Địch ở sau lưng.
Không chỉ là Hồ Đông Phong bên này, ngay cả mấy đội ngũ còn lại cũng gặp phải chuyện tương tự.
Gặp qua một lần thì đều đi tới kết giao tình, dù cho giữa hai người chưa từng gặp mặt cũng đều đi tới chúc mừng một phen.
Nếu nói về vấn đề lớn nhất thì bên phía Đặng Đào đã bị mấy vị cường giả Thánh cảnh bao vây lại.