Dù sao thì một vị Thánh cảnh sơ kỳ cũng có thể tăng lên Thánh cảnh hậu kỳ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, điều này đủ để dẫn đến vô số Thánh cảnh và Bán Thần rình mò!
Nếu bọn họ cũng có thể sử dụng vật này, vậy có phải đại biểu bọn họ cũng có thể đột phá đến Thánh cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bán Thần hay không?
Đương nhiên, không phải mỗi người đều có lòng tham lam, ít nhất hai người Thiên Cơ lão nhân và lão tổ Hạ gia cho dù đoán được một chút gì đó thì cũng không có bất kỳ động tác nào.
Một người là biết kết cục cố định, một người khác thì là hữu tâm vô lực, thời gian không nhiều, không muốn mang tới hoạ diệt tộc cho Hạ gia.
- Xem ra, trời sắp loạn rồi... Nhưng cũng chỉ có như vậy, vực Thiên Phong mới có cơ hội đi ra ngoài...
Thiên Cơ Lão Nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia thâm thúy, giống như có tinh thần cuồn cuộn lưu chuyển ở trong mắt.
Tuy hắn không tính ra Thái Sơ Thần Tông, nhưng hắn lại nhìn thấy một ngôi sao chói mắt, dùng thế bẻ gãy, nghiền nát, làm cho vô số ngôi sao tối lại!
…
Thái Sơ Thần Tông.
Đối với Thánh cảnh của các đại thế lực rời khỏi, Vương Đằng đều nhìn thấy hết thảy.
- Mồi câu đã ném ra, xem ra chẳng mấy chốc nữa con cá sẽ mắc câu!
Khóe miệng Vương Đằng hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Là một người cẩn thận, sao Vương Đằng lại không hiểu hết tất cả những ảnh hưởng này.
Nếu thật sự muốn duy trì thần bí, hắn hoàn toàn có thể để cho những người Đặng Đào này không bước ra khỏi phạm vi Thái Sơ Thần Tông, tiếp tục bế quan tu luyện.
Cứ như vậy, những người kia căn bản là không dò xét ra bất kỳ tin tức gì, thậm chí theo thời gian trôi qua, sẽ càng ngày càng kiêng kị Thái Sơ Thần Tông.
Nếu thật sự muốn duy trì thần bí, Vương Đằng cũng hoàn toàn có cơ hội giữ chân những người của Thành Tân này lại, thậm chí bọn họ ngay cả phản kháng cũng không làm được.
Nhưng Vương Đằng không làm như vậy!
Bởi vì, thời cơ đã đến!
Đương nhiên, bởi vì Vương Đằng cho rằng thực lực của mình đủ.
Có lẽ là thực lực tăng lên cho Vương Đằng cảm giác đủ an toàn, không cần cẩn thận như lúc trước khi ở Thiên Thánh tông, khi làm việc cũng dần dần triển lộ phong mang!
Một người lương tháng mấy ngàn, muốn lập nghiệp nhất định phải cẩn thận, bởi vì hắn không chịu nổi bất kỳ một chút gió sóng nhỏ nào, chỉ cần bị ngã sẽ rất khó đứng lên lại.
Nhưng một người kiếm được mấy trăm ngàn thậm chí hơn trăm triệu một tháng, vậy thì không cần lo lắng những trắc trở nho nhỏ kia nữa.
Hiện tại, trạng thái của Vương Đằng chính là tích lũy đủ rồi.
Có lẽ mấy tháng sau, vô số thiên tài ưu tú đều sẽ tề tựu ở Võ Thành, muốn bái nhập Thái Sơ Thần Tông.
Còn về chuyện tại sao Vương Đằng lại muốn để cho mấy người Trữ Thành Tân trở về.
Một là vì dùng ít sức hơn một chút, một cái khác chính là vì có một cái cớ!
Dù sao thì nơi này của hắn là Thái Sơ Thần Tông, mà không phải Thái Sơ Ma Tông!
Đương nhiên, có lúc Thần Tông cũng có thể biến thành Ma Tông!
…
- Tiền bối, phía trước chính là thành Thiên Dương, chúng ta trực tiếp đi Thành Chủ phủ hay sao?
Sở Quang cung kính hỏi Hùng Đào.
- Ừm.
Hùng Đào nhẹ gật đầu, tùy ý hỏi một câu:
- Vậy thành chủ thành Thiên Dương cần phải an bài tất cả rồi chứ?
Lần này hắn đi ra chính là phụng mệnh của tông chủ, vì Thái Sơ Thần Tông thu nhận đệ tử, chuyện này đương nhiên phải làm tốt.
- Cái này... Tiền bối...
Nghe nói như vậy, Sở Quang nhất thời cũng có chút ấp úng.
Sở Quang có thể được Sở Hùng sắp xếp đến dẫn đường, đương nhiên không phải là tộc nhân bình thường của Sở gia, mà là trưởng lão Sở gia, một người tu luyện Thiên Võ cảnh.
Cho dù đối với vị cường giả Thánh cảnh Hùng Đào này thì có thể không quá xem trọng, nhưng hắn lại tuyệt đối là người có thân phận tôn quý ở Vương triều Đại Càn.
Cũng chính bởi vì vậy, sức ảnh hưởng của hắn đối Sở gia cũng cực kỳ to lớn.
Mặc dù Sở gia là Vương Thất của Vương triều Đại Càn, nhưng lại không thể nhất ngôn cửu đỉnh ở Vương triều Đại Càn, có lẽ trước kia Sở gia có thể, nhưng hiện tại Sở gia tuyệt đối không có thực lực này.
Theo thực lực Sở gia suy yếu, các đại gia tộc, thế lực tông môn khác lớn mạnh, sức ảnh hưởng của Sở gia bọn họ ở Vương triều Đại Càn cũng là càng ngày càng yếu.
Tuy rằng còn chưa đến mức công khai đối đầu với Sở gia bọn họ, nhưng nghe lời hay không nghe lời cũng là chuyện bình thường.
Nhất là quận thành có thực lực cường đại giống như quận Thiên Dương, quận Thiên Nguyệt, càng là như vậy.
Thậm chí, ngay cả phủ thành chủ có phải là của người Sở gia bọn họ hay không đều là hai chuyện.
- Có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng.
- Đúng vậy, tiền bối! Là như vậy, do thực lực của Sở gia chúng ta suy yếu, cho nên dẫn đến Vương triều Đại Càn... Thành chủ thành Thiên Dương bây giờ, có còn nghe theo mệnh lệnh của Sở gia chúng ta hay không?
- Nói như vậy, thành chủ thành Thiên Dương này có khả năng sẽ lá mặt lá trái rồi?
Hùng Đào đột nhiên nhìn về phía Sở Quang với đôi mắt to như chuông đồng.
- Vâng. vâng. tiền bối!
Sở Quang nuốt nước miếng một cái, có chút chật vật nhẹ gật đầu.
- Cái này à, nếu như thành chủ thành Thiên Dương kia thật lá mặt lá trái thì ta sẽ thay Sở gia các ngươi diệt trừ hắn, như thế nào?
Dù sao thì một con chó không nghe lời cũng không phải là một con chó ngoan!
Hùng Đào thản nhiên nói.
Là phó đường chủ của Chấp Pháp đường trong Võ Đấu Trường trước đây, đương nhiên hắn rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những chuyện như vậy, dù sao thì trước đó trong Võ Đấu Trường cũng có rất nhiều người lá mặt lá trái như thế.
Còn về hạ tràng thì đương nhiên là không cần nhiều lời!
Giống như hắn nói, một con chó không nghe lời thì có cần giữ lấy nó không? Đổimột con chó nghe lời không tốt sao?
- Đa tạ tiền bối xuất thủ!
...
Mặc dù chuyện Thái Sơ Thần Tông thu nhận đệ tử hơi có gợn sóng, nhưng cũng là một quận nhỏ mà thôi.
Hiện giờ uy tín của Vương Thất Đại Càn suy yếu đi rất nhiều, nhưng cũng chỉ là nhắm vào thế lực cường đại như quận Thiên Nguyệt, quận Thiên Dương để chiếm cứ quận thành mà thôi, giống như quận Thanh Lâm, quận Thiên Lĩnh, dù thực lực có yếu thì phủ Thành Chủ vẫn có lực thống trị rất mạnh.