Dù sao thì ít nhất hiện tại trong lòng Lưu Thành rất hưng phấn, vừa nghĩ tới mình sắp có thể trước mặt một đám trưởng lão của Thiên Thánh tông... Phi! Vừa nghĩ tới lập tức sẽ gặp được những lão hữu này, hắn đã kích động đến mức thân thể có chút run rẩy lên.
Quả nhiên là một ngày không gặp như cách ba thu, hắn đều đi qua ba tháng!
- Lý tiền bối, ta và Vô Bờ muốn trở về Thiên Thánh tông một chuyến.
Bình phục lại tâm tình có chút kích động, Lưu Thành nói với Lý Thụy.
- Ừm, đến lúc đó nhớ trở về sớm một chút.
Thấy Lưu Thành mở miệng, Lý Thụy cũng ôn hòa gật đầu với hắn.
Đối với thân phận của Lưu Thành, hắn vẫn còn hiểu rõ, dù sao hắn cũng là tam thúc của Lục đệ tử thân truyền của tông chủ đại nhân.
Mặc dù bây giờ tu vi hơi thấp một chút, nhưng vẫn đáng để kết giao một phen.
Còn về Thiên Thánh tông thì hắn cũng có chút hiểu biết, giống như là tông chủ đại nhân đã từng ở đó một thời gian, hiện tại là tông môn phụ thuộc của Thái Sơ Thần Tông.
Đương nhiên, loại chuyện liên quan đến tông chủ đại nhân này, nhất định là không thể hỏi thăm kỹ càng, biết một số tin tức cơ bản như vậy là đủ rồi.
- Được rồi, Lý tiền bối, chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ trở về.
Lưu Thành vội vàng bảo đảm.
Không lâu sau, mấy bóng người đã rời khỏi linh chu, bay về phương hướng Thiên Thánh tông.
Còn về mấy người Lý Thụy thì có một vị trưởng lão của Sở gia chỉ huy, đi về phía phủ thành chủ quận thành Thanh Lâm, chuẩn bị để Thái Sơ Thần Tông thu nhận đệ tử.
...
Thiên Thánh tông.
Tuy Thiên Thánh tông trở thành thế lực phụ thuộc của Thái Sơ Thần Tông, nhưng thay đổi cũng không lớn.
Đương nhiên, nếu nói đến thay đổi thì khẳng định vẫn có, ít nhất thì sự nhiệt tình tu luyện của đệ tử Thiên Thánh tông cũng tăng lên không ít.
- Cũng không biết bây giờ mấy người sư huynh Vô Nhai thế nào rồi?
Một đệ tử Thiên Thánh tông thở dài.
- Vậy khẳng định là tu vi tăng nhanh rồi, nói không chừng lần này đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh trung kỳ.
Một tên đệ tử khác của Thiên Thánh tông nói.
- Sao có thể như vậy được, mới qua bao lâu, tuy thiên phú của sư huynh Vô Nhai rất mạnh, nhưng muốn đột phá đến Chân Nguyên cảnh trung kỳ trong thời gian ngắn như vậy cũng là chuyện không thể nào.
Lại có một tên đệ tử Thiên Thánh tông lên tiếng phản bác.
- Sao lại không thể nào, mấy người sư huynh Vô Nhai đã tiến vào Thái Sơ Thần Tông tu luyện rồi, đây chính là đại tông môn mà ngay cả tông chủ và trưởng lão cũng thừa nhận, bây giờ sư huynh Vô Nhai khẳng định đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh trung kỳ!
- Không thể.
- Các ngươi mau nhìn kìa, mấy đạo hồng quang trên bầu trời kia là cái gì vậy? Giống như là bóng người mà?
Đột nhiên, một đệ tử Thiên Thánh tông chỉ lên trời, kinh hô nói.
- Ở đâu?
- Sao có thể là người... Mẹ kiếp! Thật sự là có người bay trên trời à!
- Không tốt rồi! Tông chủ, trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi! Có cường giả muốn công kích Thiên Thánh tông chúng ta!
- ...
Nhất thời, một loạt âm thanh thất kinh vang lên trong Thiên Thánh tông.
Điều này làm cho mấy người Lưu Thành đang bay cực nhanh về phía Thiên Thánh tông, ánh mắt tối sầm lại.
Thật là! Những đệ tử Thiên Thánh tông này đều có ánh mắt gì?
Chỉ mới ba tháng không gặp, sao lại không nhận ra bọn họ rồi?
Thật ra chuyện này cũng không trách mấy đệ tử Thiên Thánh tông này, tu vi của bọn họ vốn đã thấp, có thể nhìn thấy rõ bóng người từ bầu trời bay tới cũng không tệ rồi, ngộ nhận là Yêu thú cũng không kỳ quái.
Còn về chuyện liên tưởng mấy bóng người bay tới này đến mấy người Phương Vô Nhai, càng không thể nghĩ đến.
Ai mà không biết chỉ có đến Linh Võ cảnh thì mới có thể ngự không phi hành chân chính, dù cho mấy người Vô Nhai sư huynh uống thuốc đại bổ gì thì cũng không thể đột phá đến Linh Võ cảnh trong thời gian ngắn như vậy được.
Dù sao thì Thiên Thánh tông của bọn họ, đến bây giờ cũng chỉ có Thái Thượng trưởng lão là Linh Võ cảnh, ngay cả tông chủ cũng vẫn là Chân Võ cảnh.
- Vù vù vù!
Một loạt bóng người tuổi già cường tráng, uyển chuyển, giống như linh hầu thoát ra từ trong cung điện động phủ.
- Có chuyện gì vậy?
Ngụy Võ hỏi.
- Trưởng lão chấp pháp, chỗ đó có cường giả đang bay về phía Thiên Thánh tông chúng ta, giống như là muốn công kích Thiên Thánh tông chúng ta.
Một đệ tử Thiên Thánh tông vội vàng trả lời.
- Cái gì?
Nghe nói như vậy, vẻ mặt của Ngụy Võ bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.
Có thể ngự không phi hành, vậy ít nhất cũng phải là Linh Võ cảnh mới được, Thiên Thánh tông bọn họ đã trêu chọc qua kẻ địch cường đại như vậy từ lúc nào.
Ngụy Võ nhìn về phương hướng ngón tay của đệ tử Thiên Thánh tông, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người:
- Đó là... Lưu Thành, Phương Vô Nhai...
Không chỉ là Ngụy Võ, mấy vị trưởng lão khác vội vàng chạy tới, cùng mấy vị đệ tử Thiên Thánh tông vốn đang hoảng sợ kia cũng đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bọn họ cũng đều nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của mấy bóng người trên bầu trời, chính là mấy người Lưu Thành, Phương Vô Nhai, Từ Vi đã rời khỏi hơn ba tháng trước.
Ngụy Võ hơi quay đầu lại, nhìn đệ tử Thiên Thánh tông đồng dạng cũng đang ngây người một chút, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Cho nên, đây chính là cường giả muốn tấn công Thiên Thánh tông mà ngươi nói!
Đệ tử Thiên Thánh tông này cũng hơi có chút không biết nói gì, cúi đầu.
- Đây không phải là đột nhiên nhìn thấy có mấy bóng người bay về phía Thiên Thánh tông, trong lúc nhất thời bị doạ sợ sao! Lại nói, cũng không biết là cái gì mà đột nhiên hô lên một tiếng, làm cho hắn hiểu lầm...
Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Rất nhanh, Ngụy Võ đã phản ứng lại:
- Sao mấy người Lưu Thành, Phương Vô Nhai kia lại đột nhiên ngự không phi hành rồi?
- Vù vù vù"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của một đám trưởng lão và đệ tử Thiên Thánh tông, bóng dáng của đám người Lưu Thành chậm rãi hạ xuống.
Lưu Thành:
- Ngụy trưởng lão, Thạch trưởng lão... Đã lâu không gặp!
Phương Vô Nhai:
- Sư tôn!
Từ Vi:
- Sư phụ!
Vương Hân Hân:
- Sư phụ!
- ...
- Sao các ngươi đều có thể phi hành?