Lần thứ nhất không thể vượt giới mà đến, lần thứ hai thì không nói được rồi.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, thế giới này cũng sẽ xuất hiện hành động tự cứu, ví dụ như có khí vận chi tử xuất hiện, cuối cùng trưởng thành là thiên mệnh chi tử chân chính, một đường chùy trời nện đất, cuối cùng giết chết đại boss!
Chỉ là Vương Đằng cảm thấy, chính hắn hình như đã giết chết không ít khí vận chi tử của thế giới này, nhìn thế nào hắn cũng có chút giống như là đồng bọn của đám người Tà tộc ngoại vực kia!
- Xem ra được thực lực của ta còn chưa đủ, cần phải tăng lên một chút nữa mới được.
Trong lòng Vương Đằng âm thầm suy nghĩ.
Tuy một khi đột phá đến Chân Thần cảnh sẽ bị ý chí Thiên Đạo ở thế giới này phát hiện, bài xích, sẽ bị tiếp dẫn đến thượng giới, nhưng Vương Đằng lại là người có Thiên Đạo Thạch, hoàn toàn không sợ điểm này.
Trên thực tế, cho tới bây giờ, Vương Đằng cũng không nghĩ tới việc đột phá đến Chân Thần cảnh, Địa Thần cảnh rồi phi thăng thượng giới, bởi vì điều đó hoàn toàn không phù hợp với tâm ý của hắn.
Có thể ở lại hạ giới tu luyện thì tận lực ở lại hạ giới tu luyện.
Dù sao thì ai cũng không biết, có thể vừa phi thăng lên thượng giới đã bị tóm lên để đi đào khoáng hay không, mà đào trăm năm, ngàn năm thì cũng không biết được.
Là một thanh niên có chí hướng, hắn phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Cho nên sau khi Vương Đằng biết được người tu luyện ở thế giới này còn có thể phi thăng thì hắn đã quyết định trước không tu luyện tới cảnh giới nhất định ở hạ giới, kiên quyết không phi thăng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải giấu giếm được ý chí Thiên Đạo của thế giới này, cùng với phương thế giới này có đủ linh khí để cho cường giả như vậy tu luyện hay không, nếu không thì mạnh mẽ ở lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Dù sao thì ở hạ giới tu luyện hơn mười ngàn năm cũng không thể đột phá một tiểu cảnh giới, vậy thì còn không bằng đi thượng giới đào khoáng sớm một chút cho rồi!
Nói không chừng mấy trăm mấy ngàn năm sau, thượng giới sẽ xuất hiện một nhân vật truyền thuyết uy danh hiển hách!
Đương nhiên, đối với Vương Đằng thì chuyện này căn bản không phải là chuyện gì lớn!
Chỉ cần hắn còn có thể tiếp tục tăng lên, còn có thể đột phá, vậy hắn sẽ một mực tu luyện ở hạ giới, tốt nhất là tu luyện tới Thần Vương, Thần Tôn, thậm chí là Thần Chủ cảnh là tốt nhất!
Nhưng bây giờ có vẻ như thế giới này cũng có chút không yên ổn, Tà tộc ở ngoại vực cũng là một mầm tai họa, biết đâu sau này sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ngay khi Vương Đằng nghĩ đến những chuyện này, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Đúng rồi, Tử Hải Vô Tận là cái gì?
- Hồi chủ nhân, chúng ta cũng không biết, sau Thượng Cổ, Tử Hải Vô Tận đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân vì sao vực Thiên Phong chúng ta không thể liên hệ với vực còn lại.
- Chẳng lẽ trong vực Thiên Phong không có một đại trận truyền tống nào có thể tuyền tống đến đại trận truyền tống Thượng Cổ của vực khác hay sao?
- Cái này quả thậ trước đó đã có, nhưng đại chiến ở thời kỳ Thượng Cổ đã nó bị hỏng rồi.
Nghe thấy câu trả lời này, Vương Đằng không khỏi lấy tay đỡ trán, im lặng.
Thật sự là rất tốt! Thứ hữu dụng không phải bị đánh nát thì là bị đánh hỏng, khó trách vực Thiên Phong lại biến thành như vậy.
Nhưng mà cũng may mắn nhờ như vậy, nếu không lấy bộ dáng yếu đuối hiện tại của vực Thiên Phong, nếu bị mấy người tu luyện cường đại khác phát hiện thì sợ rằng sẽ bị nghiền ép đến không còn nhiều tài nguyên, sinh hoạt sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Vương Đằng cảm thấy đây là chuyện rất có thể xảy ra, chỉ cần mấy vực còn lại không tổn thất nặng nề giống như vực Thiên Phong thì hoàn toàn có thực lực chèn áp người tu luyện của vực Thiên Phong.
Còn về chuyện nói cái gì mà người tu luyện cùng một thế giới nên cùng nhau chống đỡ Tà tộc ngoại vực, mọi người nên chung sống hoà bình, giúp đỡ lẫn nhau, đây căn bản chính là chuyện cười.
Trước mặt lợi ích và tài nguyên to lớn, có bao nhiêu người có thể nhịn được?
Cho dù một số người ra vẻ đạo mạo, mặt ngoài sẽ không làm cái gì, nhưng lại vụng trộm ra tay thì lại có ai biết.
Cho dù biết thì có ai sẽ nói ra, chỉ cần cộng đồng được lợi, tổn thất một số thì cũng không có gì to tát.
Hơn nữa, cho dù là quang minh chính đại thì người của vực Thiên Phong cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Vì để ngăn cản Tà tộc ngoại vực trong tương lai thì những tài nguyên này cần phải tập trung lại, bồi dưỡng ra thiên tài chân chính, cường giả... Những chuyện này, các ngươi không có ý kiến chứ?
Cho dù có đồng ý hay không thì đây đều là do cường giả quyết định, còn về người yếu thì chỉ cần phục tùng là được rồi.
Còn về những tài nguyên tu luyện này dùng như thế nào? Dùng vào trên người ai? Thì càng không phải là chuyện người yếu có thể quyết định.
Cho nên, Vương Đằng cũng không thể không cảm thán, vận khí của những người ở vực Thiên Phong này đúng là cũng tạm được, nhưng mà cũng có thể nói là rất không may.
Trong chiếc lồng, đồ ăn từ dù sao thì vẫn có hạn, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không lo lắng, nhưng trong thời gian lâu dài sẽ xuất hiện hiện tượng đồ ăn không đủ chia.
Cho dù tiếp tục ở trong cái lồng này hay là bị người khác phát hiện, đây đều là một chuyện phúc hoạ có nhau.
Có thể nói, đa số mọi chuyện đều có tính hai mặt.
Nhưng mà từ giờ trở đi, vực Thiên Phong cũng là địa bàn của Vương Đằng hắn, bất kỳ ai cũng đừng hòng được ăn cái bánh kem này.
- Năm người trở về tông môn của mình trước đi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Thái Sơ Thần Tông ta buông xuống!
- Vâng, thưa chủ nhân!
...
Ngay khi mấy người Tần Minh bị Vương Đằng trấn áp, mấy ngày nay, một số cường giả Thánh cảnh của ba đại thế lực Bán Thần như Chính Đạo môn, Hỏa Thần tông, Tuyết Thần cung đều lo lắng chờ đợi tin tức.
Là cao tầng của ba đại thế lực, bọn họ đương nhiên biết lão tổ Bán Thần nhà mình đi làm cái gì, đồng thời trong lòng bọn họ cũng rất chờ mong mấy vị lão tổ Bán Thần có thể thành công.
Dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến tiến đồ tu luyện của bọn họ!