Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 543 - Chương 543. Sư Tôn, Tiểu Sư Đệ Sẽ Không Sao Chứ?

Chương 543. Sư Tôn, Tiểu Sư Đệ Sẽ Không Sao Chứ? Chương 543. Sư Tôn, Tiểu Sư Đệ Sẽ Không Sao Chứ?

Điều này cũng làm cho bọn họ thoải mái hơn không ít.

- Dương huynh, ngươi nói lần này Thái Sơ Thần Tông kia là ai đột phá đến Thánh cảnh rồi?

Một người tu luyện Đế cảnh của Hỏa Thần tông hỏi.

- Làm sao ta biết được.

Dương Địch bất đắc dĩ lắc đầu.

Mặc dù hắn không biết là ai đột phá, nhưng trong mắt hắn lại có một tia hâm mộ, dù làm thế nào cũng không thể che giấu được.

Hắn tu luyện đến Đế cảnh đỉnh phong cũng đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ đều không thể đột phá đến Thánh cảnh.

Lại nhìn Thái Sơ Thần Tông kia, một tháng sẽ có mấy người độ kiếp như vậy, thật sự là làm người ta hâm mộ.

- Dương huynh, ngươi nói xem nếu như chúng ta có thể bái nhập Thái Sơ Thần Tông thì có phải cũng sẽ có cơ hội đột phá đến Thánh cảnh hay không?

Người tu luyện Đế cảnh kia của Hỏa Thần tông giống như vô tình nói.

Nghe nói như vậy, Dương Địch đầu tiên là sững sờ, sau đó trong đầu nhất thời hiện ra vô số suy nghĩ.

- Nếu như ta có thể bái nhập Thái Sơ Thần Tông, chỉ sợ lần này lại đột phá đến Thánh cảnh rồi.

- Ngay cả Hồ Đông Phong cũng đột phá đến Thánh cảnh thì ta cũng nhất định có thể!

- Nếu như...

Lắc đầu, trên mặt Dương Địch lộ ra một nụ cười khổ:

- Hải huynh nói đùa rồi, chúng ta muốn bái nhập Thái Sơ Thần Tông kia, chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng.

- Dương huynh, vậy cũng chưa chắc nha!

Người tu luyện Đế cảnh của Hỏa Thần tông kia nói một câu hơi có thâm ý, sau đó lập tức rời đi, chỉ để lại Dương Địch với đầu óc mơ hồ.

- ...

...

- Sư tôn, tiểu sư đệ hắn không sao chứ?

Nhìn bóng người dưới lôi kiếp, Phương Húc hơi lo lắng hỏi.

- Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vi sư cũng sẽ ra tay bảo vệ hắn.

Vương Đằng nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Quân đang độ kiếp, bình tĩnh nói.

Nghe nói như vậy, mấy người Phương Húc nhất thời đều thở dài một hơi.

Bọn họ cũng không ngờ tiểu sư đệ lại đột phá nhanh như vậy, thậm chí còn đột phá trước Ngũ sư đệ của bọn hắn.

Đương nhiên, bọn hắn không lo lắng về mấy tầng lôi kiếp đang dâng cao hiện tại, mà lo lắng cho một hồn kiếp sau cùng.

Chính là bởi vì bọn họ tự mình trải qua, cho nên mới lo lắng.

Lại thêm tâm cảnh tiểu sư đệ vốn đã có chỗ thiếu hụt, nếu như sơ ý một chút thì rất có thể sẽ thất bại.

- Ầm ầm...

- Ầm ầm...

Từng tầng lôi kiếp giáng xuống bao phủ lấy bóng người Lãnh Thiên Quân, nhưng lôi kiếp lại không thể làm tổn thương đến hắn chút nào, ngược lại còn bị Lãnh Thiên Quân không ngừng hấp thu luyện hóa, trở thành một phần năng lượng trong thân thể của hắn.

Rất nhanh, ba tầng lôi kiếp đã trôi qua, chỉ còn lại một đạo hồn kiếp cuối cùng.

Mà nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của mấy người Vương Đằng cũng không khỏi trở nên khẩn trương.

Thành Hắc Thạch.

Vẫn là căn phòng quen thuộc kia, hai bóng người quen thuộc xuất hiện trước người Lãnh Thiên Quân.

Nhìn hai bóng người quen thuộc này, trái tim vốn bình tĩnh đã lâu của Lãnh Thiên Quân rốt cục nhấc lên một tia gợn sóng.

- Ca ca, mau tới chơi với Tiểu Huyên đi!

Ánh mắt Lãnh Huyên Huyên mong đợi nhìn Lãnh Thiên Quân.

Khi lại một lần nữa nghe thấy giọng nói giọng nói quen thuộc này, trên mặt Lãnh Thiên Quân lộ ra một nụ cười hiếm thấy, hắn chậm rãi đi về phía hai bóng người đã rất lâu không gặp kia:

- Được! Ca ca đến chơi với Tiểu Huyên!

Cho dù hắn biết mình đang độ hồn kiếp, cho dù hắn biết tất cả trước mắt đều là giả... Nhưng hắn vẫn nguyện ý dừng bước lại, chỉ vì để cho giờ khắc này có thể kéo dài thêm một chút thời gian!

Có lẽ có người tu luyện là vì theo đuổi trường sinh, theo đuổi thực lực cường đại và địa vị vô thượng, nhưng có người tu luyện lại là vì cái gì khác...

...

Bên ngoài.

Vương Đằng yên lặng nhìn một màn này, không nói một câu nào.

Lúc này, khoảng cách Lãnh Thiên Quân độ hồn kiếp đã là mười phút, theo lý mà nói, lấy thần hồn cường đại của Lãnh Thiên Quân và bảo vật phòng ngự linh hồn do Vương Đằng đưa cho, không cần nói mười phút, cho dù chỉ có một phút thì cũng đã đủ giúp hắn nhẹ nhàng vượt qua hồn kiếp.

Nhưng cho tới bây giờ, Lãnh Thiên Quân vẫn chưa từng vượt qua hồn kiếp.

Tuy cũng có một số người tu luyện cần thời gian rất dài để độ hồn kiếp, nhưng loại chuyện này xuất hiện trên người Lãnh Thiên Quân lại rất không bình thường.

Mà tình cảnh lúc này cũng làm cho mấy người Phương Húc hoàn toàn lo lắng.

Trước đó bọn họ cũng đã vượt qua hồn kiếp, tuy hồn kiếp này quả thật có chút đồ vật, nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, rất dễ dàng đã vượt qua.

- Sư tôn, tiểu sư đệ sẽ không sao chứ?

Phương Húc lại lo lắng hỏi.

- Sẽ không!

Vương Đằng nói như chém đinh chặt sắt.

Đồng thời, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất cứ lúc nào, một khi Lãnh Thiên Quân không thể tỉnh táo lại vào thời khắc cuối cùng thì hắn sẽ ra tay mạnh mẽ bảo vệ Lãnh Thiên Quân.

Còn về cái gọi là thiên kiếp thì có thể làm gì hắn?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà thời gian chờ đợi không thể nghi ngờ là rất dài, ngay khi đám người Phương Húc càng ngày càng lo lắng, Vương Đằng chuẩn bị ra tay thì Lãnh Thiên Quân trong hồn kiếp rốt cục đã có phản ứng.

...

- Tuy ta rất hy vọng sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, nhưng ta hiểu rằng tất cả những điều này đều là giả.

Ánh mắt Lãnh Thiên Quân lưu luyến nhìn bóng dáng mẹ và em gái của mình, trong giọng nói mang theo một tia thương cảm.

- Cảm ơn các ngươi đã làm bạn, nhưng ta nên rời khỏi.

Ánh mắt Lãnh Thiên Quân càng ngày càng kiên định, trong lòng nỉ non nói:

- Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ tìm được các ngươi! Nhất định!

- Tạm biệt!

Lực lượng thần hồn cường đại từ trên người hắn bộc phát ra, tràn ngập mỗi một chỗ trong không gian này.

- Ầm!

Ngay khi Lãnh Thiên Quân rời khỏi không gian này thì hắn loáng thoáng nghe thấy một tiếng gọi:

- Ca ca...

...

Đồng tử lạnh lùng đột nhiên mở ra, ánh mắt Lãnh Thiên Quân lập tức nhìn về một phương hướng, trong đầu hiện lên suy nghĩ:

- Là ảo giác? Hay là...

Bình Luận (0)
Comment