Một giây sau, một cột sáng màu vàng từ trên bầu trời rơi xuống, bao phủ cả người hắn lại.
- Tiểu sư đệ thành công rồi!
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Phương Húc nhất thời thở dài một hơi.
Ngay cả Vương Đằng ở bên cạnh, trên mặt vốn đang rất nghiêm túc cũng đã thả lỏng ra.
Dù sao thì ai biết được nếu hắn ra tay chặn đứt thiên kiếp sẽ gặp phải hậu quả gì hay không?
Mặc dù hắn có nắm chắc có thể toàn thân trở ra nhưng nếu không ra tay thì tốt nhất vẫn là không ra tay.
...
Một mảnh thế giới u ám, trong không khí tràn ngập khí tức tử vong, mục nát.
Một loạt bóng người với ánh mắt trống rỗng đang chết lặng đi trong màn sương xám, bọn họ không biết đã đi đến đâu, cũng không biết khi nào sẽ dừng bước lại, chỉ không ngừng đi về phía trước.
Chỉ là những bóng người này có chút đi tới thì triệt để tiêu tán, mà có bóng người lại cách một đoạn thời gian, trong ánh mắt lóe qua một số tia thư thái.
Trong những bóng người này có nhân loại, có Yêu tộc, đồng thời còn có bộ dáng của chủng tộc khác.
Tuy chủng tộc khác nhau, nhưng giữa bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là bóng người của bọn họ đều là hư huyễn.
Trong vô số bóng người đó có một bóng người nhỏ nhắn xen lẫn ở trong, theo đại bộ đội tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, bước chân của bóng người này dừng lại, trong con ngươi trống rỗng xuất hiện một tia chấn động:
- Ca ca...
Có điều rất nhanh, tia chấn động này lại biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt một lần nữa biến thành chết lặng, tiếp tục đi theo đại bộ đội chết lặng về phía trước.
- Xem ra hồn thể ở khu vực này cũng không tệ lắm, không biết trăm năm sau có thể tỉnh táo lại được mấy người!
- Đi thôi, đi đến một khu vực khác, trăm năm sau sẽ biết!
Giọng nói như có như không vang lên trong không gian u ám, sau đó càng ngày càng xa.
...
- Chúc mừng tiểu sư đệ đã đột phá thành công!
Mấy người Phương Húc tiến lên chúc mừng nói.
- Để cho sư tôn và mấy vị sư huynh lo lắng rồi.
- Không sao, thuận lợi đột phá là tốt rồi!
- Sư tôn, trước đó, khi ta vượt qua hồn kiếp cũng nghe thấy tiếng gọi của muội muội ta.
Lãnh Thiên Quân do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.
Nghe thấy Lãnh Thiên Quân nói như vậy, Vương Đằng cũng hơi sững sờ.
Tuy đa số đều cho rằng ngày suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ, khi nhớ nhung một chuyện trong một thời gian dài khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số nghe nhầm và ảo giác, nhưng hiện tượng như vậy lại rất khó xuất hiện ở trên người một người tu luyện cường đại.
Nhất là lấy tu vi hiện tại của Lãnh Thiên Quân mà nói thì càng không thể xuất hiện.
Mặc dù là nghe thấy ở thời khắc cuối cùng của quá trình thoát ly hồn kiếp, nhưng Vương Đằng cũng không cho rằng đây là Lãnh Thiên Quân nghe lầm.
Trên thực tế, theo tu vi của Vương Đằng càng ngày càng cường đại thì hắn cũng loáng thoáng nhận ra rằng ở một mặt đối lập nào đó của thế giới này vẫn tồn tại một thế giới khác rất to lớn.
Hai thế giới đều có liên hệ, nhưng lại giống như ngăn cách với thế giới khác.
Chỉ là cho tới nay, Vương Đằng cũng chỉ là loáng thoáng cảm nhận được mà thôi, hắn cũng không thể hoàn toàn khẳng định.
Nhưng bây giờ nghe Lãnh Thiên Quân nói như vậy, Vương Đằng cảm thấy cảm giác của mình có lẽ cũng không sai, chỉ là cảnh giới của hắn bây giờ còn chưa đủ mà thôi.
Có lẽ chờ tu vi của hắn cường đại hơn một chút là hắn có thể triệt để cảm nhận được thế giới kia.
- Còn nhớ rõ sư tôn đã từng nói với ngươi, ở một góc nào đó của thế giới này, vẫn tồn tại một thế giới khác, đó là nơi quy túc cuối cùng của linh hồn...
- Khi tu vi và thực lực của ngươi càng ngày càng cường đại thì ngươi có thể loáng thoáng cảm nhận được sự tồn tại của thế giới này, có lẽ có một ngày, khi thực lực của ngươi đủ cường đại thì ngươi có thể đi vào và mang về...
Nghe sư phụ nói như vậy, ánh mắt Lãnh Thiên Quân trở nên sáng rực.
- Sư tôn, ngài nói là vừa rồi không phải ta nghe lầm, mà là muội muội ta còn sống ở thế giới khác kia à?
…
Mấy ngày sau, một đạo hồng quang bay ra khỏi Thái Sơ Thần Tông, bay về phía chân trời.
Lần này, người rời đi là Lãnh Thiên Quân. Vương Đằng cũng không ngăn cản Lãnh Thiên Quân rời đi thêm nữa.
Trên thực tế, Vương Đằng vẫn luôn biết tiểu đồ đệ này của hắn vẫn luôn muốn đi ra ngoài tìm kiếm cửa vào của thế giới kia, chỉ là trước đó thực lực không đủ, lại thêm Vương Đằng cũng không đồng ý, cho nên mới không đi ra ngoài.
Cho tới bây giờ, tu vi của hắn đã đột phá đến Thánh cảnh, lại thêm nghe thấy giọng nói kêu gọi kia, hắn lại không chịu nổi sự nhớ nhung trong lòng, bức thiết muốn đi ra ngoài tìm kiếm biện pháp tiến vào thế giới này.
Mặc dù hắn cũng biết rằng ở bên cạnh sư phụ thì tu vi cảnh giới của hắn sẽ tăng lên nhanh hơn một chút, nhưng nếu lần này đi ra ngoài, hắn có thể tìm được cách để tiến vào thế giới đó thì sao?
...
Sau khi rời khỏi Thái Sơ Thần Tông, Lãnh Thiên Quân trực tiếp bay về phía thành Hắc Thạch, hắn muốn trở về thăm gia tộc một lần nữa trước khi rời khỏi Vương triều Đại Càn.
Thành Hắc Thạch chỉ là một thành nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn. Cho dù Vương triều Đại Càn xảy ra rất nhiều chuyện thì cũng không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của thành nhỏ này.
Núi hoang ngoài thành, một đại hán với dáng vẻ nhếch nhác yên lặng nhìn đống đất nhỏ trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương và hối hận.
Người này chính là Lãnh Ngạn, từ sau khi đi vào thành Hắc Thạch, hắn vẫn không rời khỏi, dù người của gia tộc truyền tin cho hắn thì hắn cũng không để ý đến.
- Tử Nhân, ta nên làm sao đây?
Trong miệng Lãnh Ngạn tự lẩm bẩm.
Mặc dù hắn không quá để ý đến tình hình bên ngoài, nhưng từ tin tức gia tộc thỉnh thoảng truyền đến, hắn đã biết, ở Vương triều Đại Càn xuất hiện một thế lực cực kỳ kinh khủng.
Thậm chí hắn đã nghĩ đến, có lẽ con trai của hắn và Tử Nhân là Lãnh Thiên Quân chính là đệ tử của thế lực khủng bố này.
Nếu không thì vì sao lúc đó Lãnh Thiên Quân lại có thực lực khủng bố như vậy, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ.