Đúng vậy, mấy người Tần Minh này vốn chỉ có tu vi Bán Thần, hiện tại đã là Thần cảnh chân chính.
Mặc dù chỉ là Thần cảnh sơ kỳ, nhưng về các phương diện tuổi thọ, thực lực thì căn bản không phải trước kia có thể so sánh được.
Mà tất cả những điều này đều không thể tách rời khỏi sự vun trồng của tông chủ đại nhân.
Còn về chuyện sau khi đột phá Thần cảnh thì trở nên cuồng vọng không biết mình, chuyện này bọn họ đều rất rõ ràng, hiện tại tất cả của bọn họ đều là do ai cho.
Hơn nữa, cho dù bọn họ có đột phá đến Thần cảnh thì vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng áp lực cường đại từ trên người tông chủ đại nhân truyền đến.
Loại áp bách này cũng không giảm bớt theo tu vi của bọn hắn đột phá Thần cảnh, ngược lại càng ngày càng khủng bố.
Điều này cũng làm cho mọi người ý thức được, cho dù tiến bộ của bọn họ có nhanh đến đâu thì cũng không thể so sánh với tông chủ đại nhân.
- Được rồi, bây giờ ta có một chuyện quan trọng muốn giao cho các ngươi làm.
Giọng nói uy nghiêm của Vương Đằng vang lên bên tai mọi người.
- Mời tông chủ đại nhân phân phó!
- Bây giờ đã trôi qua mấy tháng rồi, cũng sắp đến thời gian Thái Sơ Thần Tông ta thu nhận đệ tử, cho nên bản tọa quyết định giao trách nhiệm này cho các ngươi.
Vương Đằng trầm giọng nói.
- Vâng, tông chủ đại nhân, chúng ta nhất định đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đám người Tần Minh đồng thời nói.
Nếu như không nhìn tu vi của những người này thì đó chính là một hình ảnh rất bình thường, nhưng nếu như có người có thể nhìn thấu tu vi của những người này thì sẽ cảm giác tình cảnh này rất quỷ dị.
Phải biết rằng, đây chính là một đám Thánh cảnh, Thần cảnh, loại tồn tại tu vi này, người nào mà không phải là cấp bậc lão tổ?
Nhưng bây giờ, một đám tu vi cường đại như vậy lại giống như một đám đệ tử mới nhập môn, đứng ở nơi đó, chờ trưởng lão tông môn nói chuyện truyền giáo.
- Rất tốt, vậy ba ngày sau xuất phát Võ Thành, lần này sẽ do phó tông chủ dẫn đội.
- Vâng, tông chủ đại nhân!
...
- Sư tôn, đến lúc đó chúng ta cũng phải đi Võ Thành kia sao?
Ánh mắt Phương Húc sáng lên hỏi, mấy đồ đệ còn lại cũng đều nhìn về phía Vương Đằng với ánh mắt chờ mong.
- Thế nào, ngươi muốn đi Võ Thành à?
Vương Đằng cười hỏi.
- Ừm.
Phương Húc thành thật gật đầu.
Đối với hắn mà nói thì hắn thật sự rất muốn đi Võ Thành để xem thử, dù sao thì đây chính là trung tâm của vực Thiên Phong.
Hắn đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa rời khỏi Vương triều Đại Càn, chứ đừng nói gì là khu vực trung tâm của vực Thiên Phong.
- Muốn thì đến đi, lấy thực lực của các ngươi bây giờ, chỉ cần không phải đi những cấm địa đặc biệt nguy hiểm kia thì chắc là sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Vương Đằng nói.
- Cảm ơn sư tôn, vậy ba ngày sau ta sẽ đi Võ thành với mấy người sư thúc.
Phương Húc nhất thời cao hứng nói.
- Sư tôn, chúng ta cũng muốn đi.
Đúng lúc này, mấy người Ngô Hoành ở bên cạnh cũng không nhịn được.
- Nếu đã muốn đi thì các ngươi cũng đi cùng đi, cũng là lúc các ngươi nên đi ra ngoài mở mang kiến thức một chút.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
Vương Đằng cũng hiểu rõ suy nghĩ của mấy đồ đệ.
Một người muốn trưởng thành hơn thì vẫn phải đi ra ngoài nhiều hơn một chút, dù sao bọn hắn vẫn còn trẻ.
Vương Đằng cũng sẽ không ngăn cản điều này nhiều hơn.
Với thực lực hiện tại của mấy người Phương Húc, xác suất gặp nguy hiểm ở vực Thiên Phong cũng không phải không có, chỉ có thể nói là rất thấp, cho dù thật sự gặp nguy hiểm thì năng lực bảo mệnh vẫn phải có.
Tuy bọn hắn còn chưa đột phá đến Thần cảnh, nhưng xét về thực lực thì vẫn mạnh hơn mấy người Tần Minh một chút.
Ở vực Thiên Phong bây giờ, chỉ cần không đi những cấm địa nguy hiểm chân chính kia thì sẽ gần như không gặp nguy hiểm gì.
- Cảm ơn sư tôn!
…
Ba ngày sau, một hàng đội ngũ gần trăm người từ Thái Sơ Thần Tông xuất phát, đi về phía Võ Thành ở khu vực trung tâm của vực Thiên Phong .
Chín con Hắc Long gần dài vạn trượng bay lên trời, trên người tất cả đều tản ra khí tức cường đại, sau lưng chín con Hắc Long này còn kéo theo một toà phi liễn.
Hình thể như mặt trời mọc di quyển ở trên bầu trời, giống như một tia chớp đang bay đi.
Lúc này, mọi người Thái Sơ Thần Tông đang đứng trên phi liễn, chỉ có một thanh niên cực kỳ anh tuấn đang lười biếng dựa vào trên ghế bên trong phi liễn.
- Sư thúc, có phải chín con Hắc Long này đã đột phá đến Thần cảnh hay không?
Cảm nhận được áp bách từ trên người chín con Hắc Long, Sở Chiếu không khỏi lên tiếng hỏi.
Trên thực tế, không chỉ có Sở Chiếu hiếu kỳ, ngay cả mấy người Tần Minh và một đám Thánh cảnh cũng đều chấn kinh, tò mò nhìn chín con Hắc Long kia.
Khi nhìn thấy chín con Hắc Long, bọn họ cực kỳ chấn động, dù sao thì vực Thiên Phong cũng đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện Long tộc chân chính, khi nhìn thấy chín con Hắc Long này, bọn họ còn tưởng rằng đây chỉ là Long huyết Yêu thú giống như Long tộc.
Càng đừng nói đến khí thế cường đại từ trên người chín con Hắc Long kia phát ra còn cường đại hơn bọn hắn một mảng lớn.
- Không sai, chín con Hắc Long này quả thật đã đột phá đến Thần cảnh.
Giọng nói lạnh nhạt của Vương Vô Địch vang lên bên tai mọi người.
Nghe thấy giọng nói từ trong phi liễn truyền ra, không ít người đều hít một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng hiện tại không ít người trong bọn họ vẫn chỉ là tu vi Thánh cảnh, thậm chí là tu vi Thánh cảnh trở xuống, mà chín con Hắc Long đang kéo phi liễn này lại tất cả đều là Thần cảnh, điều này không thể làm cho mọi người kinh hãi.
Cho dù là năm vị Thần cảnh như Tần Minh, Thiên Hỏa đạo nhân cũng phải giật mình.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng mình đã đột phá Thần cảnh đã đủ cường đại, không ngờ kéo xe cho tông chủ đại nhân ngồi lại là chín con Hắc Long tu vi Thần cảnh.
Điều này làm cho trong lòng những người như Tần Minh đều dâng lên một loại cảm giác cổ quái, chẳng lẽ những người như bọn họ ngay cả thú cưỡi cũng không sánh bằng sao?