Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 56 - Chương 56. Khí Vận Chi Tử Quả Nhiên Rất Mạnh

Chương 56. Khí Vận Chi Tử Quả Nhiên Rất Mạnh Chương 56. Khí Vận Chi Tử Quả Nhiên Rất Mạnh

Nhất là thanh niên khôi ngô kia càng tạo cho hắn áp lực cực lớn, mỗi một chùy đều lực vô cùng lớn, nếu không phải hắn cũng tu luyện một bản công pháp rèn luyện thân thể thì chỉ sợ thân thể của hắn đã không gánh được.

Nhưng cho dù như thế thì hắn cũng không kiên trì được thời gian quá dài.

- Đây là các ngươi ép ta đó!

Diệp Viêm bạo phát khí huyết toàn thân, trong mắt của hắn lóe qua một đạo hồng mang.

Đây là một bí pháp hắn lấy được, có thể bạo phát chiến lực thông qua thiêu đốt khí huyết trong thời gian ngắn, cao nhất có thể bạo phát sức chiến đấu gấp mười lần.

Một kiếm đánh lui hai người, Diệp Viêm một tay nhanh chóng kết ấn.

- Trích Tinh Thủ!

Đây là chỗ tốt hắn nhặt nhạnh nhặt được ở chợ đêm quận Thanh Lâm, tuy chỉ có một thức nhưng uy lực vô cùng to lớn , đồng thời tiêu hao cũng cực lớn.

Một ấn ra, phong vân lập tức biến sắc, trên bầu trời xuất hiện một cái đại thủ ấn dài 100 mét, linh khí phía trên bức người, áp về hướng Phương Húc và Ngô Hoành trên mặt đất.

- Chùy Toái Hư Không!

- Thương Định Càn Khôn!

Phương Húc và Ngô Hoành cũng cảm nhận được uy hiếp to lớn, lập tức sử xuất ra chiêu thức uy lực lớn nhất đến chống cự.

- Ầm ầm. . .

Một tiếng nổ vang rung trời, bắt đầu nứt toác từng khúc, ngay sau đó, một đạo kình phong mắt trần có thể thấy khuếch tán về bốn phía, lấy thế bất khả kháng, vô tình phá hủy tất cả.

Một đám mây hình nấm bốc lên, che lại tất cả trong hố sâu.

- Vù vù. . .

Diệp Viêm thở hồng hộc, cả người đều giống như hư thoát.

- Uy lực của Trích Tinh Thủ ngược lại là rất lớn, nhưng có điều quá tiêu hao linh khí.

Cảm thụ được thể nội còn sót lại không nhiều linh khí, Diệp Viêm tự lẩm bẩm.

Nhưng sau một lát, hắn lại nở nụ cười.

- Ha ha ha, cuối cùng ta vẫn thắng.

Diệp Viêm không tin hai người kia còn có thể sống được, uy lực to lớn của một chiêu vừa rồi, cho dù là hắn cũng không thể cam đoan mình có thể sống sót.

- Sư huynh thật mạnh!

- Đây chính là khí vận chi tử sao? Quả nhiên rất mạnh, khó trách sư tôn nói không thể coi thường bất kỳ một khí vận chi tử nào.

Đúng lúc này, một âm thanh từ trong đám mây hình nấm truyền ra.

Hai bóng người từ trong đám mây hình nấm đi ra, trong đó trên người thiếu niên dáng người khôi ngô hiện đầy vết thương, vẻ mặt tái nhợt, một thiếu niên tuấn tú khác thì ngược lại không có thương tổn gì.

Trong một khắc nguy hiểm vừa rồi, Ngô Hoành dùng thân thể của mình che cho Phương Húc, giúp hắn chặn phần lớn thương tổn, lại thêm trên người có một số ngọc bài trận pháp hộ thân được sư tôn cấp cho, cho nên mới thành công chặn lại một chiêu kia.

Tuy nhìn vết thương trên người Ngô Hoành có chút dọa người, nhưng nhiêu đó với hắn cũng không tính là vết thương nặng gì.

- Cái gì?

Diệp Viêm giật mình nhìn hai người này, hai người này đón lấy một chiêu kia của mình mà vẫn không chết, đây chính là một chiêu bạo phát chiến lực sau khi hắn thiêu đốt khí huyết!

- Hiện tại đến lượt chúng ta.

Phương Húc cười dữ tợn một tiếng, lần nữa đánh về hướng Diệp Viêm.

- Đại Lực, qua ngăn trở cho ta một chút.

Diệp Viêm thấy thế, la lớn.

Hắn còn có hậu chiêu, trên người hắn còn có một Thánh Khí có thể bộc phát ra uy lực không có gì sánh kịp.

Tuy lấy thực lực của hắn còn không thể hoàn mỹ phát huy ra lực lượng của Thánh Khí, nhưng muốn oanh sát hai người trước mắt thì khẳng định không có vấn đề gì.

Chỉ có điều hắn muốn phát động Thánh Khí cần một chút xíu thời gian, hao phí hơi nhiều linh khí, lấy một chút linh khí trong thân thể của hiện tại hắn có thể không đủ kích phát Thánh Khí, trừ phi hắn lần nữa thiêu đốt khí huyết mới được.

Nhưng nếu làm như vậy, có thể hắn sẽ triệt để không còn sức chiến đấu, nếu như bị người chim sẻ núp đằng sau sẽ không tốt.

- Sư huynh, ta không dám.

- Phế vật!

Diệp Viêm đành phải bất đắc dĩ lần nữa nâng kiếm chiến đấu với hai người Phương Húc.

Diệp Viêm vừa mới thiêu đốt khí huyết để vận dụng Trích Tinh Thủ, giờ phút này, linh khí trong cơ thể của hắn đã không đủ, hoàn toàn không cách nào ngăn cản công kích của hai người Phương Húc.

Đương nhiên, lúc này Phương Húc và Ngô Hoành cũng không nhẹ nhàng giống như bọn họ biểu hiện ra như vậy, vừa rồi vì ngăn cản đại thủ ấn kia mà bọn họ cũng hao phí không ít năng lượng.

- A. . . !

Bỗng nhiên, Diệp Viêm kêu thảm một tiếng, bị một chùy của Ngô Hoành đánh bay ra ngoài.

- Diệp Viêm, không ngờ lại ngươi cũng có hôm nay!

Phương Húc dữ tợn cười một tiếng, dẫn theo trường thương đâm về hướng Diệp Viêm.

Mắt thấy trường thương sắp đâm trúng đầu Diệp Viêm, bỗng nhiên, một đạo kình phong đánh tới, đánh bay trường thương trong tay Phương Húc.

- Bằng ngươi cũng xứng giết đệ tử của Thiên Kiếm tông ta.

Một âm thanh từ đằng xa đánh tới, chỉ thấy một đại hán trung niên từ đằng xa bay tới.

Bình Luận (0)
Comment