Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 57 - Chương 57. Cái Chết Của Diệp Viêm

Chương 57. Cái Chết Của Diệp Viêm Chương 57. Cái Chết Của Diệp Viêm

- Linh Võ cảnh!

Trong lòng Phương Húc và Ngô Hoành lập tức nặng nề, quả nhiên sư tôn nói không sai, khí vận chi tử không phải dễ giết như vậy, chỉ sợ lần này bọn họ sẽ phải viết di chúc ở đây rồi.

- Võ trưởng lão.

Diệp Viêm từ dưới đất bò dậy, cung kính nói với người vừa tới.

Vương Đại Lực đang trốn đằng xa cũng chạy trở về, cung kính đứng ở sau lưng Võ trưởng lão.

Ánh mắt Diệp Viêm lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Đại Lực.

- Sư huynh, thực lực của ta quá thấp, hoàn toàn không nhúng tay được vào chiến đấu của các ngươi.

- Hừ!

- Các ngươi là ai? Thậm chí ngay cả đệ tử của Thiên Kiếm tông ta cũng dám giết?

Võ An trầm giọng hỏi.

- Hừ!

- Đã không chịu nói, vậy thì đừng trách bản tọa không khách khí.

Hai đạo kình phong đánh về hướng Phương Húc và Ngô Hoành.

“Phốc phốc” hai tiếng!

Phương Húc và Ngô Hoành té bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất.

Hoàn toàn ngăn cản không nổi!

Lòng bàn tay của bọn hắn nắm một khối ngọc phù, đây là không gian truyền tống phù sư tôn cho của bọn họ trước khi đi.

- Đi chết đi!

Võ An quát lên một tiếng lớn, lần nữa vung ra hai chưởng về hướng hai người.

Đáng tiếc, hai chưởng còn không chưa đánh trúng Phương Húc và Ngô Hoành thì đã bị người ngăn cản.

- Ngươi là. . .

Không đợi Võ An nói hết lời, một trận cuồng phong bạo vũ đã đánh về phía hắn.

- Tật Phong Chưởng, Bôn Lôi Quyền, Liệt Diễm Đao Pháp, Kình Thiên Nhất Kích, Chùy Toái Hư Không, Hầu Tử Thâu Đào, Hắc Hổ Đào Tâm. . .

- Đùng. . .

- A!

Võ An chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã bị đánh nát thành mảnh vụn, sau đó cặn bã lại bị các loại công kích đánh thành tro, một góc áo cũng không lưu lại.

Trong lúc nhất thời, bốn người ở đây đều há to miệng, ngơ ngác nhìn qua nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện giữa sân.

Đây là ai?

Đã vậy còn quá hung tàn!

Bọn họ khi nào gặp qua người hung tàn như vậy.

Vương Đằng xoay người nhìn về phía Diệp Viêm.

Trong lòng Diệp Viêm máy động, lòng sinh không ổn, trong tay của hắn lặng lẽ xuất hiện hai viên ngọc phù.

- Tiền. . . Tiền bối, lấy thân phận của ngươi, muốn. . .

Không đợi hắn nói hết lời, Vương Đằng đã lần nữa đánh ra công kích.

Chỉ thấy trên người Diệp Viêm sáng lên một quang tráo, chặn công kích của Vương Đằng.

- Tiền bối, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại! Lần sau, Diệp mỗ ta nhất định sẽ giết ngươi.

Khóe miệng Diệp Viêm nổi lên một tia cười lạnh, đưa linh lực vào một khối ngọc phù khác.

Vương Đằng không nói gì, chỉ tiếp tục đánh ra một đạo lại một đạo công kích.

- Tại sao lại như vậy? Vì sao không gian truyền tống phù lại mất đi hiệu lực?

Nụ cười lạnh trên khóe miệng Diệp Viêm còn chưa biến mất đã cứng đờ.

Hắn phát hiện, không gian truyền tống phù trong tay hắn đã mất hiệu lực.

- Tiền bối, có lời gì từ từ nói. . .

Chữ “nói” còn chưa ra khỏi miệng, vòng phòng hộ trên người hắn đã bị phá, sau một khắc, hắn đã bị dìm ngập trong thế công như cuồng phong bạo vũ.

- Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công đánh giết khí vận chi tử, thành công cướp đoạt khí vận của đối phương, khen thưởng thiên phú thần thông Vạn Hồn Đồng, khen thưởng thánh khí Liệt Ma Đao, khen thưởng 100 viên Ngộ Đạo Đan, khen thưởng 10 viên Đề Thăng Tư Chất Đan. . .

- Hô!

Vương Đằng thở ra một hơi thật dài, cuối cùng đã giết chết gia hỏa này, nếu không phải hắn sớm bố trí Tỏa Không Trận thì chỉ sợ sẽ thật để cho gia hỏa này trốn thoát.

Thật ra từ lúc hai tên đồ đệ của hắn tranh đấu với Diệp Viêm thì hắn đã bố trí tốt trận pháp, chỉ có điều hắn vẫn trốn ở bên cạnh chưa từng xuất hiện.

Quả thật đúng là không sai, sau lưng Diệp Viêm kia có cường giả trong bóng tối bảo vệ, còn tốt hắn lần này theo hai cái đi ra, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.

Phù phù!

- Tiền bối tha mạng!

Khi Vương Đại Lực nhìn thấy nam tử trung niên vừa mới đại phát thần uy nhìn về phía hắn thì lập tức lấy lại tinh thần, trực tiếp quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Sư huynh của hắn chết rồi, trưởng lão tông môn cũng đã chết, vừa nghĩ tới đó, toàn thân của hắn đã run rẩy lên.

- Mình yếu như vậy, vị tiền bối này hẳn là sẽ không để ý đâu? Ta hẳn là sẽ không bị giết. . .

Đùng!

Vương Đằng trực tiếp giúp Vương Đại Lực kết thúc suy nghĩ.

Đã nhìn thấy thì cũng không cần phải lưu lại, nếu như thả hắn trở về nói chuyện này với trưởng bối trong tông môn, thì thì Vương Đằng bọn hắn sẽ phiền phức lớn, ai biết bọn họ sau lưng còn có người nào.

Làm không cẩn thận, đánh tiểu nhân đến thúc thúc, đánh thúc thúc đến gia gia, đánh gia gia đến lão tổ, đánh lão tổ lại có tổ tiên từ trong quan tài thoát ra, sau cùng lại đi ra một người nhà mẹ đẻ.

Cho nên, đi ra ngoài giết người thì nhất định phải xử lý sạch sẽ hiện trường, không thể lưu lại người sống ra ngoài nói lung tung.

Bình Luận (0)
Comment