Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ Thượng Cổ trở đi, vực Thiên Phong cũng không xuất hiện cường giả Thần cảnh nữa.
Đồng thời, thông qua Huyền Nguyên Võ, Vương Đằng cũng biết được mấy chỗ dị tộc bị phong ấn, trong sơn mạch Yêu Thú có một chỗ, Táng Thần cốc...
Còn về việc tại sao vực Thiên Phong lại giống như một cái lồng giam, không phải là bởi vì các cường giả khác không thể tìm tới vực Thiên Phong, mà là bởi vì những cường giả kia không quá coi trọng vực Thiên Phong bây giờ mà thôi, lại thêm một số nguyên nhân đặc biệt, cho nên mới không có thế lực cường đại nào thèm đến vực Thiên Phong.
Còn về những thế lực có lòng muốn thăm dò vực Thiên Phong lại bởi vì thực lực của bản thân không đủ nên không thể vượt qua Tử Hải Vô Tận, mà người của vực Thiên Phong cũng bởi vì thực lực quá yếu nên không thể đi ra khỏi vực Thiên Phong, cho nên hiện tại vực Thiên Phong giống như là một cái lồng giam.
Thật ra thì lấy thực lực của Huyền Nguyên Võ là có thể rời khỏi vực Thiên Phong.
Chỉ là bởi vì hắn quá lười, lại còn phải thủ phong ấn của dị tộc cho nên mới không lựa chọn rời khỏi vực Thiên Phong.
- Như vậy à...
Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ cân nhắc, hắn cảm thấy gần đây có lẽ cần phải đi những nơi phong ấn này một chút.
Dù sao thì nơi phong ấn này nghe thì cũng không đáng tin lắm, bình thường cũng là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
Cũng đúng lúc này, vẻ mặt Vương Đằng hơi động một chút.
- Vãn bối Thiên Cơ Tử của Thiên Cơ cốc, đặc biệt tới để bái kiến tiền bối!
…
- Tiền bối, vãn bối Thiên Cơ Tử của Thiên Cơ cốc, có chuyện quan trọng muốn gặp tiền bối.
Thiên Cơ lão nhân nhìn thấy Vương Đằng, vội vàng cung kính hành lễ nói.
- Ồ, là ngươi à, có chuyện gì cứ nói đi.
Nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân, lúc này Vương Đằng mới nhớ tới có một người như vậy tồn tại.
Tuy vị Thiên Cơ lão nhân trước mắt này có tu vi Thánh cảnh, nhưng ở trong mắt Vương Đằng thì quả thật là không có ấn tượng sâu sắc gì.
Không giống những người khác, sau khi vị Thiên Cơ Tử này đi vào Vương Thành Đại Càn vẫn ở luôn trong nhà không ra ngoài, cũng không làm chuyện gì khác, cho nên sau một thời gian ngắn Vương Đằng chăm chú nhìn hắn cũng không chú ý đến hắn nữa.
Nhất là sau khi Vương Đằng cũng biết bói quẻ thôi toán, hắn lại càng không cảm thấy hứng thú với vị Thiên Cơ Tử này.
Nếu không phải hôm nay vị Thiên Cơ lão nhân này đột nhiên tới chơi thì có lẽ hắn đã thật sự quên mất người này.
Dù sao thì người tu luyện Thánh cảnh ở Thái Sơ Thần Tông bây giờ cũng không ít, so với vị Thiên Cơ Tử trước mắt này thì cũng không dưới 20 vị, chứ đừng nói là tu vi của Vương Đằng bây giờ đã là Chân Thần cảnh.
Huyền Nguyên Võ ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Thiên Cơ Tử.
Hắn cũng đã nghe nói về thế lực ở Thiên Cơ cốc này, dù sao thì cũng rất nổi danh ở thời kỳ Thượng Cổ.
Tuy thực lực chỉnh thể cũng không phải là quá cường đại, nhưng vẫn rất có tên tuổi trên Thiên Cơ nhất đạo, ít nhất vào lúc đó, đại đa số thế lực của vực Thiên Phong đều sẽ cho Thiên Cơ cốc một chút mặt mũi.
- Tiền bối...
Thiên Cơ Tử nhìn thoáng qua Huyền Nguyên Võ, lúc này mới lên tiếng nói:
- Tiền bối, có một chuyện đại sự liên quan đến sự tồn vong của vực Thiên Phong, kính xin tiền bối ra tay.
Thật ra lần này hắn vội vàng tới cũng là bởi vì chuyện này và cảm nhận được khí tức cường đại trên người mấy con Hắc Long kia.
Nghe thấy lời này của Thiên Cơ Tử, Vương Đằng và Huyền Nguyên Võ cũng không khỏi nhìn về phía Thiên Cơ Tử với ánh mắt tò mò.
Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến đại sự tồn vong của vực Thiên Phong, nghe thì rất doạ người.
- Ngươi nói xem.
Vương Đằng nói.
- Vâng, tiền bối! Thật ra tất cả những chuyện này đều phải nói ra từ trận đại chiến Thượng Cổ, lúc trước những dị tộc kia xâm lấn đại thế giới, Thiên Cơ cốc ta cũng tham chiến, dưới sự dẫn dắt của Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ cốc chúng ta... Chỉ là trước đó không lâu, ta phát hiện phong ấn kia đã không kiên trì được bao lâu nữa, một khi để dị tộc kia trốn khỏi phong ấn thì hậu quả khó mà lường được!
Thiên Cơ Tử nói.
- Đám nhân loại các ngươi thật sự là tặc tâm không dứt! Dị tộc kia là thứ các ngươi muốn nghiên cứu thì có thể nghiên cứu à?
Nghe Thiên Cơ Tử nói xong, Huyền Nguyên Võ nhất thời không nhịn được giận dữ.
Chuyện của hắn cũng rất đơn giản, đó chính là ở thời kỳ Thượng Cổ, Thiên Cơ Tử của Thiên Cơ cốc đã từng trấn áp một Thần cảnh ngoại vực, chỉ là chuyện này không có nhiều người biết mà thôi.
Sau Thượng Cổ, Thiên Cơ Tử muốn thông qua dị tộc ngoại vực bị phong ấn kia, tìm ra phương pháp đột phá Thần cảnh, sau đó bi kịch như vậy xảy ra.
Tuy cuối cùng dưới tình huống vị Thiên Cơ Tử kia đánh đổi mạng sống đã thành công phong ấn dị tộc ngoại vực kia lại, nhưng Thiên Cơ cốc cũng bởi vậy mà thiếu chút nữa bị diệt.
Sau này dưới sự chỉ huy của vị Thiên Cơ Tử trước mắt này, Thiên Cơ cốc cũng đã khôi phục một số vinh quang của ngày xưa, nhưng mãi đến gần đây, Thiên Cơ Tử cũng phát hiện phong ấn kia lại bắt đầu không ổn.
Không phải hắn không muốn phong ấn lại lần nữa, mà là hắn căn bản không có biện pháp nào.
Tuy Thiên Cơ Tử thay hắn một lần nữa phong ấn dị tộc ngoại vực, nhưng phong ấn đó cuối cùng cũng bị phá hủy.
Theo thời gian dài như vậy trôi qua, phong ấn lại bắt đầu buông lỏng.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này, trong lòng Vương Đằng cũng không nhịn được âm thầm nói:
- Quả nhiên, loại vật phong ấn này là không đáng tin, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là lòng người khó dò.
- Tiền bối, ta cũng biết đây là lỗi của Thiên Cơ cốc chúng ta, nhưng mà còn xin tiền bối nể mặt hàng triệu sinh linh của vực Thiên Phong, giúp đỡ ra tay trấn áp dị tộc ngoại vực kia!
Thiên Cơ Tử cúi rạp người với Vương Đằng.
- Tại sao ta phải ra tay giúp ngươi?
Vương Đằng cười lạnh một tiếng nói.
Tuy cuối cùng hắn chắc chắn sẽ ra tay, nhưng dựa vào cái gì chỉ dựa vào một câu của Thiên Cơ Tử mà hắn phải ra tay vì ngàn vạn sinh linh của vực Thiên Phong.
Phải dựa vào một câu đại nghĩa để hắn ra tay, đây không phải là chuyện cười sao.