- Huyền đạo hữu, vẫn là an tĩnh một chút thì hơn!
Ngay khi khí thế của Huyền Nguyên Võ lên tới đỉnh điểm, lúc nào cũng có thể bạo phát, hắn chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai.
Một khí tức cực kỳ khủng bố theo sau bao phủ lấy hắn.
Giờ khắc này, Huyền Nguyên Võ chỉ cảm giác mình giống như bị một con cự thú khủng bố để mắt tới, giống như khi hắn còn rất nhỏ, gặp phải những thiên địch kia, lúc nào cũng có thể vẫn lạc.
Khí thế vốn đã bốc lên đến đỉnh điểm trên người hắn cũng không khỏi hạ xuống một chút.
- Ngươi... Đến tột cùng là ai?
Huyền Nguyên Võ nhìn Vương Đằng với ánh mắt kinh hãi hỏi.
- Tông chủ Thái Sơ Thần Tông, Vương Đằng.
...
- Tiền bối, không biết mấy con Hắc Long kia là chuyện gì vậy?
Huyền Nguyên Võ cung kính hỏi.
Tuy thực lực của thanh niên trước mắt này sâu không lường được, nhưng hắn vẫn muốn biết tình hình của mấy con Hắc Long kia như thế nào.
Đương nhiên, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn đối với suy đoán của mình trước đó.
Vị tiền bối trước mắt này xem ra rất chính trực, sao có thể là người như vậy, xem ra cũng là trước đó hắn hiểu lầm, nhất định là có nguyên nhân khác.
Là một người sống lâu như vậy, ánh mắt của hắn nhìn người vẫn rất chính xác ( thực lực không bằng người, vậy thì khi theo tâm sẽ phải theo tâm).
- Lúc trước, ta thấy tư chất của mấy con Tiểu Hắc Long kia cũng không tệ lắm, cho nên mới thu chúng nó.
Vương Đằng nói.
Huyền Nguyên Võ nghe xong không khỏi trầm mặc một trận, nói hay không nói cũng không khác nhau, thật sự cho rằng tuổi của hắn cao thì đầu óc không linh hoạt à?
Không đúng, có vẻ như tuổi của người trước mắt này còn lớn hơn hắn, nếu không sao có thể có tu vi khủng bố như vậy.
Nhưng mà, nếu vị tiền bối này đã không muốn nhiều lời thì hắn cũng không tiện hỏi thêm nữa, dù sao thì chênh lệch thực lực vẫn còn đó.
- Đúng rồi, Hổ Nữu ở sơn mạch Yêu Thú vẫn ổn chứ?
Vương Đằng hỏi.
- Tiền bối, ngài biết nha đầu Hổ Nữu kia à?
Huyền Nguyên Võ giật mình hỏi.
- Ta là sư tôn của nàng.
Vương Đằng dùng ánh mắt có chút hoài nghi nhìn Huyền Nguyên Võ.
Hắn cảm thấy, người trước mắt này có thể có tu vi như hiện tại tuyệt đối là bởi vì tuổi tác cao, mà không phải là bởi vì thiên phú.
Nếu không thì cái IQ làm cho người ta nóng nảy này là rất khó có thân tu vi này.
Vương Đằng không tin, trước khi Huyền Nguyên Võ đến Vương triều Đại Càn sẽ không hỏi thăm tin tức của hắn, chí ít ba huynh đệ Hổ Đại kia vẫn biết quan hệ giữa hắn và Hổ Nữu.
Trừ phi ba tên Hổ Chân đần kia không nói gì.
Bị ánh mắt hoài nghi của Vương Đằng nhìn, Huyền Nguyên Võ cũng nhất thời phản ứng lại, trước đó hắn kinh ngạc cũng chỉ là bởi vì thực lực của người trước mắt này quá khủng bố, nhất thời còn không có phản ứng mà thôi.
Nghe thấy cái tên Hổ Nữu, hắn theo bản năng hỏi.
- Tiền bối, nha đầu Hổ Nữu kia sinh sống ở sơn mạch Yêu Thú rất thoải mái.
Huyền Nguyên Võ vội vàng trả lời.
Thời gian kế tiếp, Huyền Nguyên Võ nói với Vương Đằng mọi chuyện Hổ Nữu làm ở sơn mạch Yêu Thú.
- Nha đầu này...
Nghe xong Huyền Nguyên Võ nói, trên mặt Vương Đằng cũng không khỏi nở nụ cười.
Hắn không ngờ sau khi Hổ Nữu rời khỏi bên cạnh hắn lại có thể làm ầm ĩ như thế.
Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng sau này quá nhu thuận bị người khi dễ.
- Tiền bối, nếu không có chuyện gì thì vãn bối phải về sơn mạch Yêu Thú trước rồi?
Huyền Nguyên Võ có chút thận trọng hỏi.
Hắn luôn cảm giác được ở bên cạnh người này có chút không được tự nhiên.
Thật ra đây cũng là chuyện không có gì đáng trách, thực lực của Vương Đằng mạnh hơn hắn rất nhiều, trước đây hắn lại là bá chủ của sơn mạch Yêu Thú, cho tới bây giờ đều là những người khác hoặc là Yêu thú đối mặt hắn cẩn thận từng li từng tí, bây giờ lại phải biểu hiện cẩn thận từng li từng tí đối với người thanh niên trước mặt này, đổi lại là người nào cũng sẽ không tự tại.
Quan trọng hơn là hắn hoàn toàn không biết người trước mắt này có ý tưởng gì.
Nếu như vị tiền bối trước mắt này đề xuất để hắn làm linh sủng, toạ kỵ, hắn sẽ đồng ý hay không đồng ý đây?
Cho nên, rời khỏi người này là lựa chọn tốt nhất, tốt nhất sau này đều không nên nhìn nhân loại này.
- Không vội, ta còn có chút việc muốn hỏi ngươi.
Vương Đằng nói.
- Tiền bối, ngài có chuyện gì thì cứ hỏi, vãn bối biết nhất định sẽ trả lời.
Huyền Nguyên Võ vội vàng nói.
- Nghe nói ngươi vẫn sống sót từ thời Thượng Cổ, vậy ngươi nhất định rất rõ về chuyện ở thời Thượng Cổ?
Vương Đằng hỏi.
- Tiền bối, chuyện Thượng Cổ ngài không rõ à?
Lần này, Huyền Nguyên Võ thật sự hơi kinh ngạc.
Hắn thấy, vị tiền bối trước mắt này thực lực khủng bố như vậy, tuổi của hắn nhất định rất lớn, nói không chừng cũng là đồ cổ từ thời kỳ Thượng Cổ vẫn luôn tồn tại đến bây giờ.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại, có vẻ như người trước mắt này không phải như hắn nghĩ.
- Bảo ngươi nói thì nói.
- Vâng, tiền bối!
Sau đó, một đoạn thời gian tiếp theo, dưới sự hỏi thăm của Vương Đằng, Huyền Nguyên Võ nói lại những chuyện mình biết.
Thông qua Huyền Nguyên Võ, Vương Đằng cũng đã hiểu đại khái tình huống của vực Thiên Phong.
Thật ra cũng không kém tin tức Vương Đằng tìm hiểu được trước đó là mấy, ở cuối thời Thượng Cổ, toàn bộ đại thế giới quả thật đã xảy ra một trận đại chiến, vô số cường giả Đế cảnh, Thánh cảnh và Thần cảnh vẫn lạc.
Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của mấy vực cường đại, người tu luyện của Thập Phương Đại Thế Giới vẫn chiến thắng những dị tộc kia.
Nhưng vẫn có một ít dị tộc khó có thể giết chết, rơi vào đường cùng, những người tu luyện cường đại kia không thể làm gì khác hơn là phong ấn bọn chúng lại.
Tuy chiến thắng những dị tộc kia, nhưng đại thế giới vẫn như cũ bị phá hủy và biến hóa khó có thể tưởng tượng.
Đầu tiên là Tử Hải Vô Tận biến thành càng khủng bố hơn, Bán Thần bình thường đều khó mà an toàn thông qua Tử Hải Vô Tận, đi đến vực khác.
Còn về mấy vực còn lại thì cũng tổn thất không nhỏ, nhất là những vực yếu như vực Thiên Phong lại càng tổn thất to lớn, cường giả Thần cảnh gần như vẫn lạc toàn bộ, mà quan trọng hơn là Thánh mạch của vực Thiên Phong bị đánh nát, lại khó có thể sinh ra người tu luyện Thần cảnh.