Thậm chí có một ít cường giả tán tu sẽ cam lòng trở thành trưởng lão cung phụng, trưởng lão trên danh nghĩa của một ít đại tông môn, đại gia tộc...
Dù sao thì những người như bọn hắn cũng cần tư nguyên tu luyện.
Lúc này, trong lòng La Thiên Hùng cực kỳ xoắn xuýt, hắn muốn vào Thái Sơ Thần Tông, tiếp cận Hoàng Hạo, nhưng lại lo lắng thân phận của mình bại lộ, bị cường giả của Thái Sơ Thần Tông phát hiện.
Dù sao thì hiện tại, Võ Đấu Trường cũng là một thế lực phụ thuộc Thái Sơ Thần Tông, nếu như thân phận của hắn bại lộ thì chỉ sợ rất khó xuống đài.
Nhưng nếu như không vào Thái Sơ Thần Tông thì hắn ngay cả việc đến gần Hoàng Hạo cũng không làm được, càng đừng nói đến việc giết chết hắn.
Dù sao thì trải qua nhiều năm như vậy, hắn không có thời khắc nào mà không nghĩ đến việc giết chết hắn.
La Thiên Hùng theo bản năng sờ lên mặt mình, cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định, cất bước đi về phía lôi đài giữa quảng trường.
- Có món bảo vật này ở đây chắc là có thể che mắt được cường giả của Thái Sơ Thần Tông?
- Vù... vù... vù...
Lần lượt từng bóng người xuyên qua đám người, xuất hiện trên lôi đài.
Bảy người này hoặc già hoặc trẻ, hoặc nam hoặc nữ, tuy rằng thoạt nhìn không có gì khác biệt so với những người khác, đều là một lỗ mũi, hai lỗ tai, nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, tất cả đều có tu vi từ Đế cảnh trở lên.
Trong đó có ba vị Đế cảnh sơ kỳ, hai vị Đế cảnh trung kỳ, một vị Đế cảnh hậu kỳ, còn có một vị là Đế cảnh đỉnh phong.
Phương Húc nhìn bảy bóng người xuất hiện trên lôi đài, gật đầu nói:
- Nếu bảy người các ngươi muốn vào Thái Sơ Thần Tông của ta thì đứng ở phía dưới Thông Thiên Tháp để tiếp nhận khảo hạch đi!
- Vâng, tiền bối!
Rất nhanh, bảy bóng người đã đứng ở phía dưới Thông Thiên Tháp.
Khi Phương Húc đánh ra một đạo thủ ấn, Thông Thiên Tháp bắn ra một vệt sáng màu vàng bao phủ bảy bóng người lại.
Giờ khắc này, tâm thần của bay người giống như là bị kéo vào một mảnh hư không, căn bản không thể phản kháng được.
Khi ánh sáng càng ngày càng lớn thì ý thức của bọn hắn cũng càng ngày càng mơ hồ, giống như có thứ gì đó đang mê hoặc tâm thần của bọn hắn.
- Không tốt!
Trong lòng La Thiên Hùng thầm nghĩ một tiếng.
Hắn chẳng thể ngờ được là lại biến thành như vậy, vốn tưởng rằng bằng vào thần hồn có thể so với Thánh cảnh của mình có thể vượt qua cửa ải này, nhưng hắn không ngờ rằng, ánh sáng này lại lợi hại như thế, hắn lại không thể chống cự lại.
Cho tới bây giờ, hắn thậm chí ngay cả phản kháng cũng không làm được.
Trong lòng hắn thầm cảm thấy tuyệt vọng, hắn thật sự không biết rằng thân phận của hắn đã sớm bị người khác nhìn thấu.
...
Trong không gian Thất Trọng Thiên, có mấy bóng người cũng đang mật thiết chú ý tất cả phía ngoài.
Mấy bóng người này chính là mấy người Vương Vô Địch, mỗi một người đều có tu vi Thần cảnh.
Tuy trên người La Thiên Hùng có bảo vật che giấu khí tức của bản thân, cũng thay đổi dung mạo, có thể tùy tiện giấu giếm được mấy vị Thánh cảnh kia, nhưng lại không thể giấu giếm được mấy vị Thần cảnh này.
Trên thực tế không chỉ mấy người Tần Minh phát hiện mà cả Phương Húc trên lôi đài cũng đều đã phát hiện, chỉ là không nói ra mà thôi.
Một là, mấy người sư huynh đệ bọn hắn cũng thường xuyên làm chuyện này, cho nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngạc nhiên.
Hai là, bọn hắn căn bản không biết La Thiên Hùng, cũng không biết đến ân oán giữa La Thiên Hùng và Võ Đấu Trường.
Thứ ba là chỉ có thông qua khảo hạch mới có thể xem như người của Thái Sơ Thần Tông, nếu như ngay cả khảo hạch cũng không thông qua thì chẳng phải là cái gì cả.
Còn về việc gia nhập Thái Sơ Thần Tông thì chỉ bằng những thủ đoạn nhỏ này, chẳng lẽ còn có thể che giấu được hay sao?
- Phó tông chủ đại nhân, người tham gia khảo hạch là La Thiên Hùng, có chút ân oán với Võ Đấu Trường.
Viêm Diễm cung kính nói với Vương Vô Địch.
Là tông chủ của Hỏa Thần tông, hắn cũng biết một số chuyện lớn xảy ra ở vực Thiên Phong, cũng giống như chuyện La gia ở Võ Thành lúc trước.
Tuy rằng tu vi của La Thiên Hùng chỉ là Đế cảnh đỉnh phong, nhưng thực lực của hắn vẫn đáng để người khác khẳng định.
Dù sao thì hắn cũng có thể đào thoát khỏi tay một vị Thánh cảnh.
Cho nên cho dù là tông chủ Viêm Diễm của Hỏa Thần tông cũng phải chú ý một phen đối với chuyện của La Thiên Hùng, thậm chí lúc trước còn từng muốn chiêu mộ hắn đến Hỏa Thần tông.
Chỉ là cuối cùng vẫn không tìm được tung tích của La Thiên Hùng, nên chuyện này cũng mới coi như thôi.
- Nói xem là chuyện gì.
Giọng nói bình thản của Vương Vô Địch vang lên.
- Vâng, phó tông chủ đại nhân!
Rất nhanh, Viêm Diễm đã nói lại ân oán giữa La Thiên Hùng và Võ Đấu Trường lúc trước.
- Nói như vậy là hắn có thù với Hoàng Hạo kia của Võ Đấu Trường à?
Vương Vô Địch hỏi.
- Đúng vậy, phó tông chủ đại nhân!
Viêm Diễm hồi đáp.
Nghe thấy câu trả lời của Viêm Diễm, Vương Vô Địch cũng không lập tức nói chuyện.
- Phó tông chủ đại nhân, chúng ta có nên giết chết La Thiên Hùng kia hay không?
Viêm Diễm hỏi.
Nghe thấy Viêm Diễm hỏi, trên mặt Vương Vô Địch đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Không vội, xem hắn có thể thông qua khảo hạch hay không rồi nói, nếu như không thông qua thì ngươi đi xử lý hắn đi.
- Vâng, phó tông chủ đại nhân!
Tuy hắn không hiểu suy nghĩ của vị đại nhân trước mặt này, nhưng trước mặt vị đại nhân này, hắn chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được rồi.
Trên thực tế, đối với Vương Vô Địch thì chuyện của La Thiên Hùng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cho dù là trực tiếp giải quyết hắn hay để hắn nhập Thái Sơ Thần Tông cũng chỉ ở trong một ý nghĩ của hắn.
Theo lý mà nói, Hoàng Hạo kia là người của Võ Đấu Trường, hắn nên đứng về phía Hoàng Hạo, nhưng Vương Vô Địch cũng không có ý định làm như vậy.
Một là bởi vì hắn cũng không quen biết Hoàng Hạo này, thậm chí có thể nói là hai người bọn hắn đều chưa từng gặp mặt nhau.
Thật ra tất cả những chuyện này đều phải trách các cao tầng của Võ Đấu Trường, bởi vì đại sự xảy ra trong một năm qua đã làm cho bọn hắn quên mất rằng Võ Đấu Trường còn có một vị cao tầng bị phạt như thế.