- Đúng rồi, sư tôn, trong khoảng thời gian này ta đã góp nhặt không ít bảo vật ở sơn mạch Yêu Thú, ngài thấy có dùng được hay không?
Đột nhiên, Hổ Nữu giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng cao hứng nói với Vương Đằng.
Khi Hổ Nữu vung tay lên, nhất thời trước mặt Vương Đằng xuất hiện đủ loại thiên tài địa bảo, có linh quả linh hoa các loại, có khoáng thạch các loại...
Những thứ này đều là Hổ Nữu thu thập được trong khoảng thời gian này ở sơn mạch Yêu Thú, có cái là nàng tự mình phát hiện, có cái là đệ tử Vạn Yêu phong hiến cho nàng.
- Sư tôn, ngài thấy có cần gì hay không?
Hổ Nữu mong đợi nhìn sư tôn Vương Đằng hỏi.
Trên thực tế, Hổ Nữu cũng không nhận ra phần lớn những bảo vật mà nàng thu thập được, nhưng mà không sao, chỉ cần linh khí nồng đậm thì nàng cũng không buông tha.
Nhìn các loại thiên tài địa bảo đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, trong mắt Vương Đằng cũng lộ ra một tia giật mình.
Mặc dù trước đó hắn biết một số tình hình gần đây của Hổ Nữu từ Huyền Nguyên Võ, nhưng hắn lại không ngờ lại góp nhặt nhiều thiên tài địa bảo như vậy.
Tuy trong mắt Vương Đằng, những thiên tài địa bảo này cũng chỉ như thế, nhưng trong đó vẫn có mấy món đồ tốt.
Quan trọng hơn là phẩm giai và chủng loại phong phú!
- Xem ra tiểu nha đầu Hổ Nữu này bình thường cũng không ít yêu thú ở sơn mạch yêu thú!
Trong lòng Vương Đằng âm thầm nói.
- Sư tôn, những thiên tài địa bảo này có gì ngài cần dùng đến không?
Hổ Nữu lại mong đợi hỏi.
- Ừm, không tệ.
Vương Đằng gật đầu cười, nói:
- Những thiên tài địa bảo này vi sư không dùng được, nhưng mà ngươi có thể sưu tập nhiều hơn một chút, xem như là bảo vật của Vạn Yêu phong ngươi.
- Vâng, thưa sư phụ!
Nghe thấy lời của sư phụ, Hổ Nữu nhẹ gật đầu.
- Đúng rồi, sư tôn, trong khoảng thời gian này ta thu nhận không ít đệ tử Vạn Yêu phong ở sơn mạch Yêu Thú, phần lớn trong những thiên tài địa bảo này đều là những đệ tử Vạn Yêu phong này hiến lên.
Thời gian kế tiếp, Hổ Nữu không ngừng nói với sư tôn Vương Đằng, chuyện nàng đã trải qua ở sơn mạch Yêu Thú trong khoảng thời gian này.
- Sư tôn, ta cảm thấy mấy người đại sư huynh cũng có thể học Vạn Yêu phong của ta một chút, mỗi một đệ tử vào sơn phong đều phải dâng lên một số thiên tài địa bảo.
Đợi đến cuối cùng, trong miệng Hổ Nữu lại hiện ra một câu nói làm cho Vương Đằng cực kỳ khiếp sợ.
Vương Đằng:
-...
Nhìn vẻ mặt cực kỳ chăm chú của Hổ Nữu, Vương Đằng thật sự không còn gì để nói.
Tuy làm như vậy không phải là không thể được, nhưng nếu thật sự làm như vậy thì chỉ sợ mấy người Phương Húc sẽ...
- Hổ Nữu à, tình huống của mấy người đại sư huynh của ngươi có chút khác biệt với ngươi.
Vương Đằng ngữ trọng tâm trường nói.
- Tại sao?
Nghe thấy những lời này của sư phụ, Hổ Nữu nhất thời có chút không hiểu, phải biết rằng đệ tử Vạn Yêu phong của nàng đã dâng lên một đám thiên tài địa bảo.
-...
- Tiền bối, sao ngài lại tới đây?
Huyền Nguyên Võ nhìn Vương Đằng xuất hiện trước mặt mình, trái tim trong lòng cũng là đập thình thịch một trận.
Mới tách ra bao lâu, sao vị tiền bối này lại đuổi tới sơn mạch Yêu Thú rồi, chẳng lẽ là đổi ý, muốn bắt hắn về à?
Nghe nói nhân loại có một loại mỹ thực, tên là canh rùa, nghe nói rất nhiều người đều thích ăn.
Nhất là loại rùa già, tuổi càng cao thì nhân loại càng thích nấu canh...
Vị tiền bối trước mắt này đuổi tới sơn mạch Yêu Thú, chẳng lẽ là muốn bắt hắn về nấu canh...
Tại sao mệnhcủa lão Huyền ta lại khổ như vậy chứ?
Ngay khi Huyền Nguyên Võ đang suy nghĩ lung tung thì Vương Đằng cuối cùng cũng mở miệng.
- Ta tới thăm Hổ Nữu một chút, thuận tiện có chút việc tới nơi này xử lý.
Sau khi rời khỏi chỗ của Hổ Nữu, Vương Đằng đã tìm được vị trí của Huyền Nguyên Võ.
- Tiền... tiền bối, không... Không biết là chuyện gì?
Huyền Nguyên Võ có chút khẩn trương hỏi.
- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Vương Đằng kỳ quái nhìn thoáng qua Huyền Nguyên Võ.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà tiếp tục nói:
- Lần này ta tới là vì phong ấn dị tộc ngoại vực ở sơn mạch Yêu Thú của các ngươi.
Huyền Nguyên Võ:
- Tiền bối, không phải ngài tới bắt ta à?
Vương Đằng:
- Ngươi đang nói cái gì vậy?
Huyền Nguyên Võ:
- Không có gì, không có gì, tiền bối.
Nghe Vương Đằng nói như vậy, trong lòng Huyền Nguyên Võ nhất thời cũng thở dài một hơi, không phải đến bắt hắn là tốt rồi, hắn còn tưởng rằng yêu hắn căn bản xong đời rồi đấy.
- Tiền bối, ta sẽ mang ngài đi đến đó.
Huyền Nguyên Võ vội vàng nói.
Còn về chuyện tại sao vị tiền bối này lại muốn đi đến nơi phong ấn dị tộc ở ngoại vực thì Huyền Nguyên Võ không hỏi nhiều.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị trước mắt này đi.
...
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Huyền Nguyên Võ, hai người đã tới chỗ sâu nhất của sơn mạch Yêu Thú.
Mà ở trong đó chính là nơi phong ấn dị tộc của sơn mạch Yêu Thú!
Nhìn phong ấn trước mặt, Vương Đằng cũng khẽ gật đầu.
So với những nơi phong ấn mà hắn đã thấy trước đó thì phong ấn ở sơn mạch Yêu Thú nơi này là hoàn chỉnh nhất.
Vương Đằng cảm thấy, cho dù hắn không đến thì phong ấn cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn gì, có thể phong ấn thêm mấy chục ngàn năm nữa cũng hoàn toàn không phải là chuyện gì.
Đương nhiên, tất cả những điều này khẳng định có liên quan đến Huyền Nguyên Võ.
- Được rồi, ngươi lui xa ra một chút.
Nói xong, không đợi Huyền Nguyên Võ đáp lại thì một tòa tháp nhỏ bỗng dưng xuất hiện.
Ngay sau đó nhanh chóng lớn dần, một lực hút to lớn đột nhiên truyền ra.
- Ầm ầm...
Nhất thời, bầu trời tối đen, cuồng phong gào thét, thanh thế to lớn, cát bay đá chạy.
Theo động tĩnh càng lúc càng lớn, cuối cùng một khu vực bị tháp lớn bao phủ cũng bị quét sạch, bị tháp lớn thu vào trong đó.
- Cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Vương Đằng vẫy tay, nhất thời tòa tháp lớn trên bầu trời nhanh chóng thu nhỏ, bay vào trong tay của hắn rồi biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc này, Huyền Nguyên Võ ở bên cạnh cũng rốt cục lấy lại tinh thần.