Đương nhiên cũng không phải là vẫn lạc, chỉ là bị đào thải sớm mà thôi.
Nhưng mà hai người này cũng không may, bởi vì hai người này gặp phải hư ảnh là Ngô Hoành và Lãnh Thiên Quân.
Không phải là nói thực lực của đám người Phương Húc kém hơn hai người Lãnh Thiên Quân và Ngô Hoành, chỉ có thể nói là tính cách cũng ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực.
Tuy chỉ là hư ảnh, nhưng những hư ảnh này vẫn có một chút ý thức của đám người Phương Húc.
Lãnh Thiên Quân thì không cần nhiều lời, mỗi một lần ra tay đều là ứng phó toàn lực, thiếu chút nữa đã trực tiếp một đao đánh chết người kia.
Nếu không có Thông Thiên Tháp bảo vệ thì chỉ sợ người kia thật sự đã vẫn lạc.
Còn về Ngô Hoành thì đúng là quyền quyền đến thịt, người kia cuối cùng thật sự chịu không nổi, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nhận thua.
Đương nhiên, điều này cũng không quan hệ đến thực lực của hai người kia.
Nếu không bị đánh ba phút thì đảm bảo mình sẽ không bị thương tổn trí mạng, vẫn sẽ có cơ hội thông qua khảo hạch.
Năm người xuất hiện trên lôi đài, trong ánh mắt đều là một tia phức tạp, nhất là khi nhìn thấy mấy bóng người trên chỗ ngồi thì thân thể càng theo bản năng rung động run một cái.
Đương nhiên, đây không phải là vết thương trên cơ thể mà là tâm hồn.
Trên thực tế, khi bọn hắn vừa ra khỏi Thông Thiên Tháp thì vết thương trên người bọn hắn đã hồi phục.
- Chúc mừng năm người các ngươi đã thành công thông qua khảo hạch, trở thành một phần tử của Thái Sơ Thần Tông ta.
Nhìn năm người La Thiên Hùng, trên mặt Phương Húc lộ ra một nụ cười hài lòng nói.
…
- Sư tôn, sao ngài lại tới đây?
Nhìn thấy sư tôn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Hổ Nữu có chút giật mình hỏi.
- Vi sư đến thăm ngươi một chút, thuận tiện tới nơi này có chút việc phải xử lý.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
Đến gặp Hổ Nữu là nói thật, xử lý chuyện cũng là nói thật, bởi vì sơn mạch Yêu Thú đã là nơi phong ấn dị tộc ngoại vực cuối cùng mà Vương Đằng biết trong vực Thiên Phong.
Mà nghe thấy sư phụ nói như vậy, trong mắt Hổ Nữu lại đột nhiên xuất hiện một tia hưng phấn, nàng cảm thấy cơ hội biểu hiện của nàng đã đến.
Dù sao thì nàng cũng đã sinh sống ở sơn mạch Yêu Thú một thời gian rất dài rồi, đệ tử của Vạn Yêu phong cũng đã hơn một ngàn, nếu sư tôn có chuyện gì muốn làm ở sơn mạch Yêu Thú thì hoàn toàn có thể giao cho nàng, nàng đảm bảo sẽ làm thật tốt.
- Sư tôn, là chuyện gì vậy? Ngài có thể giao cho ta làm, ta đảm bảo làm cho ngài hài lòng!
Hổ Nữu duỗi tay nhỏ ra, tự tin vỗ vào ngực của mình.
- Chuyện này vi sư tự mình xử lý là được rồi, ngược lại là ngươi trong khoảng thời gian này chỉ sợ không chăm chỉ tu luyện à?
Vương Đằng xoa xoa đầu Hổ Nữu, vừa cười vừa nói.
- Sư tôn, ta rất chăm chỉ tu luyện mà.
Hổ Nữu hơi chột dạ nói.
Trong khoảng thời gian này, nàng vội vàng thu nhận tiểu đệ... Thu nhận đệ tử Vạn Yêu phong, cho nên đối với chuyện tu luyện có hơi sơ sót một số, cũng chính là gần đây mới cố gắng tu luyện một chút thời gian, mà trước đó, phần lớn thời gian đều là nhìn đệ tử Vạn Yêu phong dâng lên bảo vật.
- Ngươi à!
Vương Đằng buồn cười lắc đầu, nhưng cũng không có ý trách cứ.
Tuy hiện tại tu vi của Hổ Nữu kém hơn mấy người Phương Húc một chút, nhưng cũng không có bao nhiêu quan hệ.
Với thực lực và bối cảnh của Hổ Nữu bây giờ đã đủ để xông pha ở vực Thiên Phong, thậm chí là Thập Phương Đại Thế Giới.
Đương nhiên, thời điểm kích thích một chút thì vẫn phải kích thích một chút, dù sao thì thực lực mới là căn bản của tất cả.
- Các vị sư đệ, sư muội của ngươi hiện tại đã là Thánh cảnh đỉnh phong rồi, ngay cả tiểu gia hỏa Bạch Tuyết kia cũng là Thánh cảnh hậu kỳ rồi.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
- Hả?
Nghe nói như vậy, Hổ Nữu nhất thời trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ cuống cuồng.
Nàng mới ra ngoài bao lâu, sao tu vi của các sư đệ, sư muội lại vượt qua mình rồi, ngay cả tiểu gia hỏa Bạch Tuyết kia cũng đuổi kịp mình, cái này...
- Sư tôn, ngài yên tâm, thời gian kế tiếp ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!
Đột nhiên, Hổ Nữu nghiêm túc nói.
Nàng cảm thấy, đã đến lúc cố gắng tu luyện rồi, không thể tiếp tục mò cá nữa.
Thân là sư tỷ, sao tu vi có thể thấp hơn cả sư đệ và sư muội được? Mà quan trọng hơn là ngay cả tu vi của Bạch Tuyết cũng đuổi kịp nàng, sao có thể như vậy được?
Phải biết Bạch Tuyết chính là phó phong chủ của Vạn Yêu phong mà nàng dự định, sao có thể có tu vi còn cao hơn phong chủ như nàng chứ?
Hổ Nữu tin tưởng, chỉ cần mình nỗ lực tu luyện thì nhất định có thể.
Nghe thấy Hổ Nữu thề son sắt bảo đảm, Vương Đằng cũng cười cười.
Vương Đằng vẫn rất tin tưởng thiên phú tu luyện của Hổ Nữu.
Chỉ cần chịu nỗ lực tu luyện, đuổi kịp mấy người Phương Húc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Còn về việc tu luyện ở Thái Sơ Thần Tông hay là ở sơn mạch Yêu Thú thì cũng không khác biệt quá lớn.
Dù sao thì trước khi Hổ Nữu rời khỏi Thái Sơ Thần Tông thì Vương Đằng đã cố ý luyện chế ra mấy món bảo vật, tên là Hạo Thiên Tử Tháp.
Tác dụng của Hạo Thiên Tử Tháp cũng rất đơn giản, đó chính là tốc độ thời gian trôi qua, bên trong trôi qua mười ngày, bên ngoài trôi qua một ngày.
Đây là Vương Đằng luyện chế dựa theo Hạo Thiên Tháp.
Tuy phẩm giai không cao bằng Hạo Thiên Tháp nhưng cũng là bảo vật Thần giai trung phẩm.
Mà Vương Đằng đã luyện chế ra tổng cộng bảy cái Hạo Thiên Tử Tháp, mấy đồ đệ mỗi người một cái, cũng coi như là bảo vật thất phong của Thái Sơ Thần Tông.
Đương nhiên, món bảo vật này là do mấy người Phương Húc mang theo.
Giống như hai người Hổ Nữu và Lãnh Thiên Quân rời khỏi Thái Sơ Thần Tông cũng là mang theo Hạo Thiên Tử Tháp trên người.
Dù sao thì đây cũng là bảo vật mà Vương Đằng đặc biệt luyện chế cho mấy người bọn hắn, chính là để mấy người bọn hắn có thể thoải mái tu luyện một chút khi ra ngoài rèn luyện.